-
ALnML
-
-
COM_KUNENA_OFFLINE
-
Thành viên
-
-
Tổng số bài viết: 12
-
Số lần được cảm ơn: 0
-
-
|
Xin gửi tới các anh chị và các bạn NTCM chút cảm xúc sau chuyến đi của anh Đức (ID bên CSTT là Nhân Ái), ng đã tham gia cùng anh cuadedanh, anh Phuc le huu và một số anh chị khác trong chuyến đi ngày 29.10
Muốn nói, muốn viết thật nhiều như những cung đường chúng tôi đã đi qua, nhưng sao trăn trở mãi không thôi. Cảm xúc ngọt ngào & thanh thản hòa trộn trong nỗi niềm bâng khuâng – chua xót; bồi hồi - xúc động trộn lẫn với sự day dứt … là cảm giác đã – đang và sẽ còn theo đuổi những tấm lòng nhân ái, như cái nợ không bao giờ hết trả. Phật dạy “cái nợ lớn nhất của đời người là chính mình”… Vâng, trên con đường hướng về cõi thiện, ai cũng ngộ ra điều này thì sẽ tuyệt vời biết bao.
Hai ngày trôi qua chẳng sánh được thời gian của cả một đời người, càng không thể so sánh với chiều dài của lịch sử, nhưng là “hai ngày vàng” - để lại những ký ức sâu đậm trong mỗi trái tim của mỗi người. Anh Sơn – người đồng hành cùng chúng tôi có nói trong phóng sự ghi hình: “…Việc của chúng tôi làm thực ra không lớn lao gì…”. Đúng mà chưa đúng, chắc chắn Anh hiểu điều đó! Đối với chúng ta và nhiều trẻ em khác, một cuốn sách, chiếc mũ, cái áo, hay chỉ vài viên kẹo nhỏ ở thời buổi bây giờ không còn là điều khó khăn như những ngày xưa gian khó. Nhưng nhiều người sẽ muốn những đứa con của mình nhìn thấy những cảnh này để ý thức được chân giá trị từ những gì tưởng như rất nhỏ bé mà chúng đang có và sẽ mất đi theo quy luật của tạo hóa. Những người có quyền quyết định, nếu biết đến những gì chúng ta đang làm, với lương tri và sức mạnh của mình, hy vọng họ sẽ nghĩ một chút để cân nhắc giữa việc nên xây dựng một tượng đài hoành tráng hay xây một ngôi trường, một con đường, một nhà văn hóa hay một thư viện… cho những vùng còn nhiều khó khăn, với giá trị của nó nhỏ nhoi hơn nhiều cái tượng đài to lớn kia. Vâng! “Tượng đài” chính là đây, cuộc sống no ấm sẽ đến từ những “tượng đài” giản đơn này. Hình ảnh trong tim mỗi người, được truyền tải mãi cho những thế hệ mai sau mới chính là tượng đài lớn lao và sâu đậm hơn nhiều thứ hiện hữu. Một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân… nhưng sẽ ngày càng có nhiều cánh én làm thành những đàn chim én, để dệt nên những mùa xuân no ấm, của niềm vui và hạnh phúc ngập tràn.
Chưa bao giờ tôi đi trọn vẹn trên con đường Trường Sơn huyền thoại, càng không thể nghĩ rằng có một ngày mình sẽ được sống và làm một công việc có ý nghĩa đến vậy giữa không gian hùng vĩ của dãy Trường Sơn. Bước chân qua bao nhiêu nẻo đường, vượt qua những ngọn đồi, lội bao lần qua con suối giữa núi rừng trùng điệp, ngửa mặt lên để cảm nhận từng giọt mưa rừng, lặng người nghe những âm thanh của đại ngàn hùng vĩ – tiếng suối nhạc réo rắt bên tai. Câu hát “… cùng mắc võng trên đường Trường Sơn hai đứa mình, hai đầu xa thẳm…” tự dưng được cất lên lúc nào không hay, dường như thế hệ cha anh đi trước đang thôi thúc chúng tôi cất bước, có lẽ những người nằm lại nơi đây, ở thế giới bên kia đang mỉm cười với chúng tôi. Nhưng len lỏi trong sâu thẳm tâm khảm, có cả nỗi niềm chua xót… Chua xót, day dứt lắm! chiến tranh đã qua đi sắp 4 thập kỷ rồi, quá nhiều máu xương đã đổ nơi đây, có một bản làng của dân tộc – dân tộc chúng tôi đang gặp gỡ – đã từng đổi cả họ của mình sang họ của Bác vì lý tưởng: cho ngày mai tươi sáng. Nhưng đến giờ, điều đó chưa trở thành hiện thực trên mảnh đất đáng được như thế hơn rất nhiều. Đau xót quá…! Một chút tấm lòng của biết bao người, của CSTT – OF – NTCM chỉ giúp các con qua một vài mùa mưa khắc nghiệt, nhưng đối với chúng tôi điều đó mang nặng nghĩa tình, khỏa bớt phần day dứt. Mong làm sao, trong một tương lai không xa với sự đoàn kết của nhiều người, của CSTT, OF, NTCM … một ngôi trường xinh xắn với đầy đủ mọi thứ cho các con thơ, cho những thầy cô – người mới đáng được coi là anh hùng của thời đại này, sẽ mọc lên giữa dãy Trường Sơn đại ngàn. Không biết đấy có phải là giấc mơ nhỏ nhoi của mình tôi?... Tôi chẳng dám nghĩ xa hơn thế bởi thấy mình quá nhỏ bé trong cõi vô thường.
“Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”, A Sơn – OF – NTCM đã cho chúng tôi những góc nhìn đa chiều của những người cùng chung chí hướng. Những khác biệt nhỏ không khỏa lấp được tình người bao la. Lòng nhiệt tình dường như không có giới hạn đi bên nhau, bù đắp cho nhau, nâng thêm tầm cao trí tuệ cho chúng tôi. Quên sao được cảnh người đàn ông xấp xỉ ngũ tuần sắn quần, vai vác nặng song hành cùng đàn em trẻ vượt qua non cao – suối sâu; lao xe quay lại trong đêm mưa rừng mịt mù, chẳng quản ngại bùn lầy mưa gió để lai dắt chiếc xe đồng đội vượt qua con đường gian khó, đàng hoàng – chững chạc mà vô cùng khéo léo để mà có được trọn vẹn niềm tin và tình cảm của bộ đội biên phòng, ở nơi mà họ là trụ cột và cũng là những người “gác cổng” đích thực. Đó là kinh nghiệm vô cùng quý báu để những tấm lòng nhân ái có thể vượt qua mọi trở ngại vì một mục tiêu duy nhất. Những thước phim, những điều chia sẻ, những tấm hình, những câu chuyện vui trên chặng đường dài với những người anh, người bạn là kỷ niệm và kinh nghiệm quý cho chúng ta. Cho chúng tôi gửi tới anh Sơn – OF – NTCM chút dòng lưu bút này, thay cho lời cảm ơn lớn và mong có một ngày hội ngộ.
CSTT – ngôi nhà đã gắn kết chúng tôi với nhau, tạo nên không chỉ niềm hy vọng cho những số phận kém may mắn, đem đến niềm vui cho những đàn con thơ dại trên những vùng miền còn khó khăn suốt dọc chiều dài đất nước, đây còn là nơi chúng tôi tìm thấy sự thanh thản kỳ diệu trong tâm hồn. Cảm phục thay, khi “mụ già đơ” của CSTT đã tạo nên được sự gắn kết kỳ lạ giữa 3 diễn đàn, trong một chuyến đi đầy ý nghĩa. Và thật xúc động, khi biết rằng cũng “bà già” ấy và những người bạn luôn luôn lo lắng cho chúng tôi trên từng cây số. Thấp thỏm, hồi hộp khi những màu áo xanh chờ đợi nhau giữa chặng đường dài. Niềm vui như vỡ òa, trong phút giây gặp gỡ. Dù chỉ để tay bắt mặt mừng, ôm lấy nhau, chụp với nhau những tấm hình kỷ niệm, hỏi han nhau vài lời ngắn ngủi, hay cười đùa với nhau bằng mấy câu hóm hỉnh, để rồi lại mỗi người một ngả. Một người bạn ĐN chỉ người bạn QN hỏi tôi “Anh có nhớ ai đây không?”. Bạn ơi! CSTTer: HN, HP, Huế, ĐN, QN, SG hay Sông Bé… có mặt hay không có mặt, gặp rồi làm sao có thể quên. Với những người bạn mới: OF, NTCM … cũng vậy. Chúng ta mỗi người một cảnh, có người thành công, có những người rất đỗi bình thường, và có cả những người còn vất vả… nhưng đối với tôi, họ là NHÂN – là NHÂN … giản đơn vậy thôi! Phút gặp gỡ ngắn ngủi mà lưu luyến. Lời chia xa gửi đến những người bạn với bao chân tình ấm áp. Ngày gặp lại có thể còn dài nhưng chẳng hề xa trong tâm trí, bởi chúng ta đang cùng nhau đi trên con đường thiên lý – con đường của những tấm lòng nhân ái.
Chút hoài cảm sẻ chia trong một chuyến đi nhiều ý nghĩa.
www.chiasetinhthuong.org/diendan/showthr...?p=145900#post145900
|