GIẢI PHÁP NÀO CHO NẬM BAN ???
Quay lại Nậm Ban lần này chúng tôi thực sự thấy rất mừng.Ấn tượng về Nậm Ban từ ngày 2-9 -2008 vĩnh viễn chúng tôi không bao giờ quên.Để có được Nậm Ban của ngày hôm nay mới thấy tác dụng của việc chung tay của cả một cộng đồng lớn tới đâu.
Lần đầu tiên chúng tôi đến Nậm Ban cũng đúng vào lúc Nậm Ban nhận được sự quan tâm,đầu tư của nhà nước,bộ đội biên phòng, của các doanh nghiệp như VNPT, Long Giangland,các tổ chức từ thiện..v…v..Từ những túp lều xiêu vẹo làm bằng thân cây chít trống hoác,mái lợp bằng lá cây đến nay gần như cả xã NB đã có nhà làm bằng gỗ lợp tôn.Dễ nhận thấy nhất là khu học sinh ở nội trú.Những nồi cơm đã to hơn,hạt gạo đã trắng hơn…học sinh đã có bữa rau bữa đôi khi là bữa có thịt…khi chúng tôi trao quà ,cho dù chỉ là những chiếc kẹo mút chúng đã nói rất sõi “Cám ơn cô” hoặc “Con xin cô”…Trong bản,nam thanh niên nói tiếng kinh cũng sõi lên rất nhiều.Đa phần họ đã có thể ngồi nói chuyện với chúng tôi ,chứ không lầm lũi đứng nhìn như trước nữa.Đặc biệt đã có những thanh niên biết buôn bán kiếm tiền.Họ mang cả cây xăng di động nhỏ lên bản để bán xăng.Mặc dù đường lên bản mấy chục cây số đường có đoạn chỉ nhỏ bằng 3 gang tay. Những bản nằm ở cao và xa xôi cũng đã được đầu tư bể nước,đưa nước ở núi cao về bể.Bên cạnh những điều đáng mừng đó,trái tim chúng tôi cũng quặn thắt khi nhìn thấy những cánh rừng cứ thưa thớt dần,thay vào đó là núi đồi trọc lêu lốc,lộ ra những đồi núi đầy đá hoặc cát pha sỏi đá… Với tính chất đất như vậy –liệu họ có thể trồng cây gì đây???Thêm vào đó một con đường mới đang được mở ra nối Pa Tần và Mường Tè ,con đường này chạy qua đại bộ phận xã Nậm Ban ,bên cạnh dòng Nậm Ô.Con suối chạy qua trung tâm xã nơi chúng tôi đến trước kia nước trong veo có thể nhìn thấu sỏi đá và đàn cá bơi lội nay đỏ quạch do đất đỏ làm đường trôi xuống-trông thật xót xa.Liệu cá nơi đây có thể còn sống được không???Liệu nguồn nước này có làm ảnh hưởng đến sức khỏe của dân nơi đây không???
Mặc dù đã có nhiều đổi thay nhưng từ khi công tác cắm bản của bộ đội biên phòng rút đi,thiếu cán bộ giám sát, các đơn vị tài trợ xin rút lui nơi đây lại đang dần đi vào cảnh khó khăn chồng chất.Thấy cuộc sống ổn định tốt hơn nhiều gia đình đã tự tìm về nơi cư trú tập trung để sống nên nay lại rơi vào tình cảnh thiếu lớp học như Nậm Vạc 1, Nậm Chẻ v..v.Nhiều bản khi có bộ đội biên phòng giúp mới chỉ làm được 1 phần lớp học bán kiên cố còn lại vẫn còn tồn tại những lớp học tạm bợ như Hua Pảng, Nậm Nó1 …Chính vì thế rất nhiều học sinh nơi đây vẫn phải ngồi học trong những lớp học được quây bằng bạt hoặc thân cây sặt,cây chít ,thậm trí bằng que củi…chống hoác ,nhìn thấu trời đất…Tất cả các lớp mầm non đều không có đồ chơi,sân chơi…tất cả các lớp tiểu học đều không có tủ sách…rất nhiều thứ tối thiểu đều không có …họ chỉ có duy nhất là những giáo viên nhiệt tình,tình cảm nhưng lại khó khăn vô cũng về kinh tế.Chính những giáo viên cũng phải ở trong những ngôi nhà lưa thưa trống hoác.Nhưng mảnh đất Nậm Ban nghĩa tình bởi tình đồng đội ,đồng chí của những cán bộ xã và giáo viên trong trường đã níu chân họ lại- đó là tâm sự của anh chàng Hiệu phó đã đưa tôi đi lên cái bản cao tít nằm nơi chân trời có cái tên Hua Pảng.Từ hơn một năm nay việc tài trợ bữa ăn cho học sinh nội trú cũng đã bị ngừng lại .Hiện tại chỉ có 97 học sinh nội trú được nhà nước trợ cấp 332 k/tháng –cho học sinh trung học ,và 120k/tháng cho học sinh 5 tuổi. Còn lại các cháu 3,4 tuổi và học sinh tiểu học không có nguồn trợ cấp nào .Các thấy cô nơi đây đã thử rất nhiều cách để tăng thêm nguồn thức ăn cho các cháu,trồng thử nhiều loại cây nhưng chưa cây nào sống được nơi mảnh đất cằn cỗi này.May mắn nhờ thời tiết tốt cũng chỉ có thể trồng được 1 chút rau xà lách,mùi,thơm,cải ..ở những khoảnh đất bằng hiếm hoi,còn nếu mưa nhiều quá thì những thứ rau này cũng chết ủng.Thầy trò trong trường nội trú cũng rủ nhau nuôi được đàn lợn ,vịt để cải thiện nhưng cũng rất vất vả vì thiếu nguồn thức ăn cho chúng nên chúng cũng còi cọc giống những người Mảng nơi đây.Thêm vào đó với địa hình dốc cheo leo bò,trâu,dê….cứ sểnh ra là trượt dốc chết .Đến con người nơi đây cũng cùng chung hiểm họa này.Có người vừa mua được chiếc xe máy về chưa đến nhà đã trượt dốc vỡ tan tành.May mà người còn có cây giữ lại chỉ bị thương….Nhưng cây rừng bây giờ cũng đã thưa thớt lắm rồi…
Rất nhiều việc cần sự chung tay của cả xã hội ...
@Chanh Hấu hấu:Chắc chắn vụ này phải có mặt của CSTT rồi đấy nhé.