Gửi các bạn một số hình ảnh của phản chưa thành sản phẩm.Có một số đã xong nhưng khi xong đã là gần 10 giờ đêm nên Lason chụp không lên hình được.Một số phản không đạt chuẩn Lason và Ruacon đã yêu cầu họ thay đổi,làm lại.Tuần sau sẽ có người lên nghiệm thu -nếu ổn Lason mới chuyển tiền các bạn nhé.
Lason coppy một bài của một bạn đi vào điểm trường lẻ để các bạn hiểu thêm về chuyến đi nhé:
Sau khoảng 10km cũng cung đường gian khổ, Đoàn xe của em bắt đầu dừng lại để hạ hàng xuống điểm tập kết do xe ô tô không thể tiến vào sâu hơn được nữa. Việc còn lại sẽ do giáo viên và người dân của điểm Nậm Nó 1 vận chuyển hàng vào.
Hàng bọc nilon cẩn thận, và việc cẩn thận đó được đền đáp ngay bởi chỉ vài phút sau là mưa như trút. Khí hậu núi rừng thật đáng sợ.
• Bắt đầu lên xe máy, cả 4 xe cùng khởi hành một lúc. Em thì lên xe một cô giáo tên Phòng, hiệu phó của một trường tiểu học.
Đi chưa đầy 1 phút em đã phát hiện ra nguy hiểm: Đường xá gì mà sóc kinh, toàn xuống dốc sâu hun hút, phanh xe thì cứ gọi là dê lốp trượt trên lớp sỏi nhỏ trên đường. Chưa kể các khe rãnh nhỏ hoặc đá lớn chặn đường. Một bên là vách núi, một bên là vực sâu thăm thẳm. Kinh không chịu được.
Ngồi được 5 phút cô Phòng mới nói: Sao anh bám chặt thế. Hóa ra từ lúc nào không biết, em đã bám hai tay vào vai cô giáo để cho an toàn.
Thấy tình hình phụ nữ lái xe chở mình có vẻ không ổn, em xin đổi vị trí lái, cô giáo đeo balo ảnh giúp em còn em chở.
Và hậu quả thì như các cụ đã thấy ảnh của cụ ym9972 ở ngay page 7. Do không quen đường nên vừa đi vào vũng bùn đầu tiên, hậu quả của trận mưa hôm trước, là xe em trượt bánh và đổ nghiêng sang bên phải. Thế là ngay từ hiệp 1, giày và tất của em đã dính đầy bùn đất.chu
Nhưng chưa ăn thua gì, vừa qua khỏi chỗ bùn lầy đó, lập tức trời đổ mưa to như trút. Em có mang theo 2 cái áo mưa mỏng mà cụ rùa mua cho bọn em ở Lai Châu, em liền đưa cho cô Phòng 1 cái, còn giữ lại 1 cái cho mình.
Tưởng ngon ăn ai dè khi giở ra áo mưa mỏng quá rách hết cả, mỏng hơn cả tờ poluy nữa, sao người ta có thể sản xuất ra loại áo mưa siêu mỏng như thế cho thời tiết ở khu vực này nhỉ???
Lóng ngóng mất 3 phút cũng không mặc xong áo mưa, mưa càng ngày càng to như trút, em đã ướt như chuột luôn rồi, quay sang thấy ba lo máy ảnh của mình vứt trong bụi cây cũng đã bắt đầu thấm nước. Không xong rồi, em thầm nghĩ, vậy là em lột luôn áo mưa bọc ngay cho cái ba lô máy ảnh, còn lại người ướt thì kệ nó. Vũ khí chiến đấu quan trọng hơn.
Khi cô Phòng mặc xong áo mưa và em cũng bọc xong cái balo máy ảnh, cả đoàn lại tiếp tục lên đường. Lúc này đoàn đã chia làm 2, cụ vietrade và cụ ym9972 do có 2 tài tương đối vững đã đi trước, chỉ còn lại đoàn của em và cô phòng cùng với một cụ OFer và một người vận chuyển cụ ý nữa. 4 người lại lục tục lên đường. Trời vẫn mưa gào ầm ỹ, sấm sét đì đùng. Em vừa ôm máy ảnh ngồi sau thì lại thấy lạnh lạnh ở đùi, hóa ra nước bắt đầu ngấm vào trong túi quần làm ướt chiếc IP4. Toi rồi. Nhưng thôi kệ. Sao phải ngợi. Đi tiếp.