Các bác đã tường thuật rất đầy đủ cả chữ và ảnh rồi, em chỉ xin spam tý ngoài lề thôi, các bác đừng xoá bài của iem hén, đằng nào thì vài bữa nữa cũng đóng cửa Topic này rùi mừ.
Đầu tiên là việc chắp tay, nghiêng mình thán phục tài nghệ của các bác lái xe, gồm mấy bác OTF, bác Tùng (Đà Nẵng) và bác Lehuuphuc nhà miềng, có lẽphải cộng cả tài nghệ và sự nhiệt tình, tâm huyết thì mới có thể vượt qua được chặng đường khó khăn như thế mà ko hề có một lới than thở, một sự lo âu nào hiện trên khuôn mặt cả hai lần sa lầy ở Tây Giang và Dakrong. Các bác đi xe cứ như những nhà ảo thuật vậy, nên dù thót tim và có nhiều đoạn phải nhắm mắt cầu nguyện nhưng khi có người hỏi “Lần sau đi như thế này có đi nữa không?” thì cả mấy em đều trả lời “Có lẽ có”. Ra về trên con đường “tơ lụa” (vì nó uốn cong như dải lụa vậy), em cứ đọc nhẩm mấy câu thơ của Quang Dũng:
“Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây, súng ngửi trời”
Khâm phục cả đoàn đi từ Hà Nôi, hai mẹ con chị Lathuvang từ SG ra vì sức khoẻ và tinh thần thuyệt vời. Khi các bạn trẻ chúng tôi mặt ai nấy đều phờ phạc, ngơ ngác dù chỉ mới đi 200km từ ĐN lên Tây Giang thì cả đoàn HN đã đi một chặng đường dài đến gần 1000km mà lại đi liên tục không nghỉ, qua một đêm lại tiếp tục đi Dakrong. Còn hai mẹ con chị Lá có lẽ thời gian chủ yếu là ở trên ô tô, thế mà cả đoàn lúc nào cũng rộn ràng, nhiệt huyết ko hề sụt giảm.
Hình như đây là lần đầu tiên tổ chức một chương trình đi như thế này mà có đủ thành viên của ba miền Bắc – Trung – Nam, lại có sự kết hợp của cả hai diễn đàn vốn đã nhiều duyên nợ là NTCM và OTF. Bên lề chuyến đi là những lúc anh chị em ba miền có dịp giao lưu, nói chuyện, có những thành viên chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng chỉ cần giới thiệu nickname xong là đã thân thiết như chị em lâu ngày gặp mặt vậy. Ra về, nhìn lại, lòng thầm mong đời sống của bà con dân bản ng ày một khá hơn, mong những em bé sẽ vẫn tiếp tục được đến trường để hy vọng vào một tương lai sáng sủa hơn, hy vọng họ sẽ không bao giờ bị lãng quên dù ở rât xa xôi tận cổng trời này. Và thật lòng sẽ rất nhớ nụ hôn đánh chụt vào bên má của chị Lason lúc lưu luyến chia tay
cảm động và ấm áp(Hok bít mấy chàng trai có được vinh dự “mama chuê” hôn chùn chụt vào má như thế ko nữa
) , những đoàn xe mang cả tình thương của hai diễn đàn đến với bà con dân bản lấm lem bùn đất.
Có một chút ngoài lề, dù không nằm trong topic này nhưng cũng cùng chuyến đi nên em viết luôn ở đây, lúc xe bác Cuadedanh sa lầy ở Dakrong, trời mưa tầm tã, cả nhóm chết dí trên xe, bác Cua không cho xuống xe vì “Có xuống cũng chẳng giải quyết được gì”, để một mình bác mặc áo mưa, cầm ô lội bùn đất vào trường lẻ chụp ảnh. 30 phút ở trên xe, mấy chị em Lason, Sunny_night, Bichthuy_md, Mavica và Daisy có điều kiện để nói chuyện vui vẻ, xử lý rất nhanh gọn nửa hộp ô mai, một quả xoài và mấy cái kẹo mút, hoàn toàn tin tưởng vào tài nghệ của bác Cua. Chị Lason còn tranh thủ cắt móng chân, còn nói là “May mà có lúc như thế này mới cắt được cái móng chân” nữa chứ. Lúc ra, anh Cua phải lội ra kêu máy xúc vào kéo xe, leo lên xe còn sung sướng vì lâu lắm rồi mới được người khác kéo xe cho mình, vì trước giờ toàn kéo xe cho người khác. Và ra khỏi được Avao thì ai nấy đều đã lấm lem bùn đất, còn mang về một ít đất đỏ dưới những đôi giày dép mà nhìn vào chẳng ai nhận ra đó là cái gì.
Những cảm xúc nhiều, thật nhiều, nhưng chẳng thể diễn tả được, chỉ biết nói lời cuối cùng là chúng ta đã có một chuyến đi đầy ý nghĩa và ấm áp nghĩa tình, xin cảm ơn tất cả mạnh thường quân, tất cả mọi người trên diễn đàn đã ủng hộ cả vật chất và tinh thần cho chuyến đi này