Bạn Kevin thân mến.
Bạn đã nói rất đúng vấn đề trọng tâm, mình cũng nhận thấy như vậy.
Như mình đã nói từ đầu, cụ đang sống với người con trai, anh này tính khí thất thường, vô tâm (... và cả vô tình!). Còn con dâu thì hàng xóm né tránh vì vừa ít hiểu biết, vừa chanh chua.!
Nghĩ lại, mình thương cụ vì có sự không vui về chuyện con cái trong lúc tuổi già héo hắt, con đàn cháu đống mà làm gì hở bạn? Cái mà ông cần là sự quan tâm, hiếu thuận thôi. Cho nên, chính quyền nói ông không neo đơn cũng đúng, nhưng trên thực tế, ông ấy cô đơn!!!
Tôi cũng có sự nôn nóng, vì mong muốn của cá nhân tôi, xin dđ NTCM, có một động thái gì đó, dù nhỏ bé, không nặng về vật chất kim tiền, nhưng để ông cụ có sự an ủi phần nào lúc cuối đời, rằng xã hội này vẫn còn rất nhiều tấm lòng nhân ái, luôn sẳn sàng quan tâm, chia sẻ với những hoàn cảnh bất hạnh (cả về vật chất lẫn tinh thần) như cụ, để lỡ mai ra đi, cụ cũng không ôm hận trong lòng mà thác!
Đồng thời, qua đó, tôi muốn chúng ta đưa sự việc ra để làm tấm gương, cảnh tỉnh và khơi dậy những tấm lòng hiếu thảo bị ngủ quên, để họ có dịp suy xét lại bản thân mình và răn dạy con em mình tốt hơn.
Tôi có nghe ông Bốn, nhà sát vách cụ kể chuyện, nhiều khi, cố gắng lắm, họ nghe cụ gọi \"...có đứa nào không bây? cho tao cái gì ăn đi, tao đói quá!\" mà không nghe ai lên tiếng. Thế là vợ chồng ông bới cơm sang bón cho cụ ăn (vì cụ bị mù mà!). Thật đau lòng!
Bạn Kevin ơi, có duyên chúng ta mới hội ngộ qua câu chữ trên diễn đàn này, nhưng mình cũng chưa thống nhất triệt để câu \"hãy để tùy duyên...\" của bạn. Trong khi chúng ta vẫn có thể làm một điều gì đó...
Buồn quá!!!