18 giờ, 11/9/2013 hai mẹ con Gấu vào thăm mẹ con bé Bảo Ngọc mang cho mẹ con bảo Ngọc cơm canh và một ít quần áo, sách truyện và dụng cụ gia đình.
Vào đến BV gọi mãi ko thấy Cúc nghe máy mình vội ra phòng trực hỏi mấy cô y tá, các cô nói: Ngày mai Bảo Ngọc được ra viện nhưng mẹ cháu ký giấy xin về ngay trong hôm nay rồi.
Mình hớt hơ hớt hải chạy ra P606 vào gường 12 hỏi mọi người ở trong phòng: Các bác ơi! Các bác có thấy mẹ cháu Bảo Ngọc ở đâu ko ạ? Mọi người chỉ cháu Bảo Ngọc kia kìa mình nhìn ra thấy Ngọc đang đứng đội mũ chờ mẹ,mình bế cháu lên vừa lúc đó Cúc chạy từ bên ngoài vào thấy mình Cúc nói luôn: Chị Hà ơi! Mẹ chồng em mất rồi em phải về ngay đây ( khổ thân tháng trước thì mẹ đẻ mất, tháng này thì mẹ chồng còn chồng bị tai nạn đang nằm BV Lào Cai).
Vừa nói vừa khóc thương Cúc quá nhưng vẫn phải động viên,em bình tĩnh chị mang cơm và quà cho em đây. Cúc vừa nói vừa khóc chị Hãy bằng lòng mang cơm vào cho em, em đang ăn nhận được tin mẹ mất ở nhà ko nuốt nổi cơm nữa chị Hà ơi!
Hai mẹ con nhà mình lại tay xách nách mang giúp mẹ con Cúc mang đồ xuống đường tìm xe ôm ra nhà xe Hải Vân ( khổ thân Bảo Ngọc tay vẫn còn cắm kim truyền máu chưa kịp rút ra chỉ vì mẹ sợ nhỡ chuyến xe về nhà). Xuống đến đường vội gần chết thế mà ko thấy một ông xe ôm nào, sao mà số con bé này nó khổ thế, hai mẹ con chạy ra hai ngả tìm mãi mới được một bác xe ôm. Đưa hai mẹ con lên xe chỉ kịp dúi vào tay Cúc 100k và dặn dò em phải cẩn thận. Thế là hai chị em ngậm ngùi chia tay chưa kịp nói với nhau câu gì.
Về đến nhà mình cứ ám ảnh mãi hình ảnh hai mẹ con Cúc, thương cho hoàn cảnh của em quá
Mỗi tháng mẹ con Cúc xuống Hà Nội truyền máu một lần,các bạn có điều kiện đến thăm và động viên hai mẹ con Cúc nhé.
Chào cả nhà