Chào cả nhà!
NHÂN NGÀY TÔN VINH CÁC NHÀ GIÁO VIỆT NAM, hôm nay HBL kéo toppic này lên để kể tiếp về quãng đời tiếp theo RẤT CÓ HẬU của một cô giáo vùng cao, bị bỏng và đã có duyên được các bạn ở DD chúng ta quan tâm chia sẻ.
Đã gần 5 năm trôi qua kể từ ngày cô giáo Điều ra viện và HBL tạm dừng viết bài, nhưng HBL vẫn luôn quan tâm tới hc này. HBL vẫn thỉnh thoảng gọi điện thăm hỏi, động viên. và một lần tình cờ vào Viện bỏng lại gặp Điều đang chữa sẹo ở đó. Nhìn em khác hẳn ngày ở Viện, luôn miệng cười tươi và cám ơn các bạn ở DD ngày đó đã an ủi, chia sẻ nỗi buồn cùng em; tiếp cho em thêm niềm tin và nghị lực để tiếp tục phấn đấu cho tương lai. Ngày đó HBL đã vào đó mấy lần, chỉ để tâm sự chuyện đời, chuyện của chính bản thân mình để em thấy một vấn đề: bệnh của em tuy nặng nhưng chắc chắn chữa khỏi - bình an ra về; sẹo tuy xấu nhưng với thời gian + tiền bạc em sẽ thẩm mỹ đẹp gần như xưa ( em may hơn hẳn những người bệnh mà biết chắc mình chẳng sống được dài lâu nữa, có tiền cũng chẳng cứu được bản thân). Bỏng tuy nhiều và nặng nhưng còn may không bị ở 2 tay và vùng mặt; nên em còn nhiều khả năng được quay lại đứng trên bục giảng. Tuy không may mất chồng và chưa có con; nhưng cũng có phần may vì không có thêm một đứa trẻ mồ côi cha và người góa phụ cô đơn - luôn xót thương cho con mình. Em còn rất trẻ, mới có 26 tuổi và thời gian sẽ làm dịu vết thương lòng; em sẽ có nhiều cơ hội để lại có chồng và những người con ( hơn hẳn những phụ nữ bị vô sinh, hoặc không may mất con mà không còn khả năng có lại lần nữa ). Nỗi đau của em lộ ra ngoài, được mọi người biết động viên, chia sẻ và còn có thể lành vết thương ( còn hơn nhiều phụ nữ mang nỗi đau âm ỉ, dai dẳng, bất hạnh đến cả cuộc đời, không thể lành được vết thương, không được cho ai biết để mà nhận được sẻ chia an ủi). Em chỉ bất hạnh hơn chính em trước đây nhưng vẫn có cơ hội hạnh phúc hơn nhiều những phụ nữ không may kiểu khác .......
Thưa cả nhà! Sau khoảng 1 năm ở nhà chữa bệnh cho ổn định hơn thì Điều đã được nhận làm ở bộ phận THƯ VIỆN của ngôi trường em dạy trước đây và em vẫn làm như vậy cho đến bây giờ. Sau đó em học thêm lên Đại học và còn khoảng 1 năm nữa sẽ tốt nghiệp. Suốt mấy năm qua, tuy làm ở trường xa TP Lào Cai 30 km nhưng em vẫn đi về TP hàng ngày để dạy các lớp học thêm về môn TOÁN, lịch dạy kín thời gian rảnh., không có thời gian để tham gia hoạt động XH như ý định lúc trong bệnh viện. ( cũng thông cảm cho em vì đang rất cần tiền để chữa trị các vết sẹo và lo cho tương lai lâu dài).
EM đã có 01 NGÔI NHÀ riêng tại TP Lào Cai, khoảng 50 m2, mua bằng tiền của mình và một phần do bố mẹ anh chị cho, một phần nữa vay mượn trả dần.
Và cách đây khoảng 1 tháng em đã dẫn chồng tương lai về ra mắt gia đình. Chồng em người Vĩnh Phúc và cũng góa vợ, cũng chưa có con; làm công việc tự do trên Lào Cai, là họ hàng của phụ huynh học sinh.
Mỗi lần nói chuyện điện thoại là em cứ vừa nói vừa cười; và lần nào cũng nhắc tới việc các anh chị đã tiếp thêm nghị lực sống tiếp cho em ...
Nói thật lòng là khi chia sẻ, động viên em thì HBL cũng không dám nghĩ em lại gặp nhiều thuận lợi về sau đến thế; Theo HBL, sự may mắn + nghị lực vươn lên, sự cần cù đã làm nên thành công cho em.
Qua hoàn cảnh này HBL càng nhận thấy một điều: có muôn ngàn kiểu hoạt động từ thiện, không phải chỉ có tiền mới làm được ( mà điều đặc biệt ở DD mình mà HBL rất thích chính là điều đó ). Ở hc này chưa cần tiền và DD gần như cũng không giúp tiền. Vậy mà HBL cứ được thay mặt các bạn để nhận những lời cảm ơn chân thành của em, HP thật giản dị phải không các bạn!
Chúng ta cùng chúc mừng em và mong em mãi khỏe mạnh, lạc quan và HP như bây giờ.
Chúc cả nhà kỳ nghỉ cuối tuần vui vẻ!
Thân!