vietnamnet.vn/vn/xa-hoi/6510/nhung-canh-...n-o-mot-tinh-xa.html
Những cảnh đời khó tin ở một tịnh xá
Cập nhật lúc 23/01/2011 03:00:00 PM (GMT+7)
- Buổi trưa ở tịnh xá Ngọc Tuyền (Tổ 17, thôn Tân Hạnh, thị trấn Phú Mỹ, huyện Tân Thành, Bà Rịa – Vũng Tàu) khá tĩnh mịch với những đứa trẻ mặt mày lem luốc chạy vui đùa trên sân trước tịnh xá với đầu để 3 chỏm… Nơi đây đang là nơi ở của một bà mẹ và gần 30 đứa trẻ mồ côi hay trẻ bị bỏ rơi được bà cưu mang.
Chuyện về những sinh linh bé nhỏ
Sư cô Thích Nữ Giác Liên (tên thật là Phạm Thị Nương) một mình chăm sóc, nuôi dưỡng đến nay đã 45 đứa trẻ. Chúng lớn lên trong tiếng kinh và sà vào vòng tay nhân ái của sư cô để vượt qua giông bão cuộc đời. Chúng là sản phẩm lỗi lầm của những ông bố, bà mẹ vô trách nhiệm.
Những đứa trẻ mồ côi ở tịnh xá của sư cô Giác Liên
Tịnh xá được xây dựng nhỏ nhắn và nằm nép mình trong một con đường nhỏ bằng đất đỏ, xa trục đường chính 5km. Khi chúng tôi đến thăm, lũ trẻ vắng hơi cha mẹ từ khi mới lọt lòng đang lóc chóc chạy nhảy, một số vừa đi học mới về.
Những đứa trẻ tóc để chỏm lon ton chơi đùa đón chúng tôi bằng tiếng cười nói trong veo. Chúng lon ton theo sau nhóm khách lạ và sà vào lòng đùa giỡn chúng tôi dù không biết là quen hay lạ.
Sư cô Giác Liên kể: “Tôi bắt đầu việc nuôi trẻ bị bỏ rơi như một duyên số với chúng. Cháu đầu tiên tôi nuôi khi tịnh xá còn là một lều tranh nằm ẩn sâu trong rừng hoang vắng. Tính đến nay tôi đã nuôi 45 cháu mồ côi hay bị cha mẹ bỏ rơi từ khi còn rất nhỏ. Một số cháu lớn đã đi sang chùa hay tịnh xá khác, hiện còn 28 cháu đang sống cùng tôi.
Chúng rất tội nghiệp và mỗi cháu có một hoàn cảnh riêng éo le khác nhau. Những đứa trẻ ở đây hầu hết là cha mẹ đem đến bỏ cổng chùa, có đứa được lượm ngoài con suối, gốc cây gần tịnh xá... Giờ em lớn nhất đã học lớp 9 và đứa bé nhất là 3 tháng. Tất cả các con đều được làm khai sinh theo họ của tôi ngoài đời trước khi xuất gia, là họ Phạm”.
Phạm Hải Tuệ là anh lớn nhất của các em trong tịnh xá nay đã 15 tuổi, đang học lớp 9. Hải Tuệ hàng ngày dùng xe gắn máy chở các em đi học (xa tịnh xá cả 5 km), sau khi học về lại lo chăm sóc chúng.
Hải Tuệ bị bỏ rơi khi được 3 ngày tuổi. Lý do chú bé bị bỏ rơi và bị cha nhấn xuống suối cho chết vì nghe đâu người mẹ ngoại tình mà sinh ra em. Sư cô nhặt được cậu bên bờ suối khi em đã tím tái và không bú được. Sư cô phải lấy sữa bò (loại cô đặc) quết lên đầu ngón tay trỏ và cho vào miệng để cậu nhấp từng chút một. Nhiều tháng sau đó, cũng bằng cách cho ăn này, Hải Tuệ đã mút mòn ngón tay của sư cô và dần lớn lên.
Phạm Hải Hoàng năm nay 6 tuổi, chuẩn bị đi học lớp 1 thì bị một cái bớt đen bao quanh mắt bên trái. Theo chính cha mẹ em kể lại trong nước mắt thì vợ chồng họ từ Cà Mau lên Bà Rịa - Vũng Tàu sinh sống. Do quá chênh lệch về tuổi tác nên khá nhiều người biết và để ý họ: chồng 70 tuổi và vợ chưa đến tuổi vị thành niên vì cô sinh con khi mới 17 tuổi. Giấu bụng bầu và giấu gia đình nên khi sinh ra Hải Hoàng chỉ chưa đầy 1kg và quanh mắt trái có vòng bớt màu đen. Quá sợ hãi, người vợ vứt con vào sọt rác. Còn người cha thấy tội quá bèn lén mang con đến để lại tịnh xá.
Phạm Hải Lộc năm nay 3 tuổi nhưng đã phải trải qua 3 lần phẫu thuật vá môi và chuẩn bị vá thêm một lần nữa mới có thể nói được. Cha mẹ Hải Lộc quê miền Bắc vào đây sinh sống. Họ đã có 4 đứa con nhưng vẫn suốt ngày cãi cọ và đánh nhau. Khi có thai được 7 tháng, sau một trận đánh nhau với chồng, mẹ sinh ra cậu thiếu một mảng môi trên, đỏ hỏn và nặng chỉ 8 lạng.
Người cha đã đào hố toan chôn con mình thì sư cô nghe tin chạy đến. Người cha phân trần là cháu thiếu tháng, nhẹ ký nên không thể nuôi được. Sư cô móc trong túi còn được 500 ngàn đồng dúi vào tay người cha và nói “mang cháu đi bệnh viện để ấp lồng, nếu cháu sống tôi nuôi, cháu chết chôn chưa vội”.
7 ngày sau, cha Hải Lộc đưa em về từ bệnh viện và em đã cứng hơn nhưng không bú được, phải bón từng chút một. Nhưng sau đó Hải Lộc bị sốt cao, sư cô phải đưa đi Bệnh viện Nhi Đồng 2 ở TP.HCM khám. Tại đây, các bác sĩ nghi em bị nhiễm HIV nên cách ly em 10 ngày, chỉ sau khi các xét nghiệm chứng tỏ em không nhiễm căn bệnh thế kỷ thì cậu bé mới khỏe dần. Sau này, sư cô đưa em đi khám để vá môi và em đã được phẫu thuật đến lần thứ 3 nên mặt đã bớt dị dạng.
Phạm Hải Thọ hiện đang học lớp 1 có duyên với sư cô Giác Liên là do một người chạy xe ba gác đưa đến. Theo người chạy xe ba gác thì anh hay thấy Hải Thọ đi xin ăn lang thang cùng người mẹ tâm thần. Bẵng đi một thời gian, không ai thấy mẹ chú đâu nhưng nhiều người thấy chú đói lả nằm trên bãi cỏ ở TX Bà Rịa. Người chạy xe ba gác vốn đã được nghe về tịnh xá có sư cô đang nuôi mấy trẻ bị bỏ rơi nên vội đưa Hải Thọ tới đây cho em có nơi nương náu.
Và những khó khăn của sư cô Giác Liên
Sư cô Giác Liên quê ở TX Châu Đốc (An Giang), bà xuất gia năm 18 tuổi. Sau nhiều năm đi nhiều nơi trên địa bàn các tỉnh miền Đông Nam Bộ, năm 1992 sư quyết định chọn nơi đây là chốn dừng chân. Khi mới đến, sư cô phải ở trong hang đá, sau mới cất lên 1 túp lều tranh nhỏ cạnh con suối. Năm 1997 với sự đóng góp của các Phật tử bốn phương nên sư cô mới xây dựng được tinh xá như ngày nay.
Các cháu bé mồ côi ở tịnh xá của sư cô Giác Liên đang sống và sinh hoạt trong điều kiện thiếu thốn nhiều thứ
Tuy nhiên, sau khi đi một vòng quanh tịnh xá thì thực sự chúng tôi ái ngại cho lũ trẻ. Do khó khăn nên tịnh xá có diện tích khá nhỏ, chỉ khoảng hơn 1.000 m2, không có vườn cây hay hoa lợi nào khác ngoài sự từ thiện của các nhà hảo tâm. Bữa ăn mà chúng tôi chứng kiến là các em ăn cơm với canh rau bí. Các em ngủ trên 2 mảnh ván nhỏ và vài chiếc giường tầng nằm sau tịnh xá khá đơn sơ. Dù còn nhiều khó khăn nhưng tịnh xá vẫn phải thanh toán các khoản học phí cho lũ trẻ để chúng được đi học.
Hỏi về việc những đứa trẻ mồ côi, có nhiều hoàn cảnh khác nhau ở đây, sư Giác Liên tâm sự: “Tổng cộng tôi đã nuôi 45 cháu. Một số cháu sau khi lớn được đưa sang tịnh xá khác hay chùa khác. Cũng có cháu được cha mẹ hay gia đình tìm đến xin lại. Một mình tôi chăm sóc, nuôi dạy các cháu cũng không đáng ngại”.
Quả thật, dù có vất vả nhưng sư cô Giác Liên vẫn vui vẻ cùng các cháu, trong tịnh xá đầy ắp tiếng cười đùa. Sư cô Giác Liên như người mẹ già ngồi canh từng bước đi chập chững của những đứa con mới nhặt được. Với sư cô, không hạnh phúc nào lớn hơn được canh giấc ngủ, chăm từng miếng ăn và thức suốt đêm bên giường bệnh để săn sóc những đứa con bị bỏ rơi của mình.