Sau 1 hồi vận dụng hết tài năng còn sót lại của loài bò ...chúng tôi cũng vào được đến bản ...đói ...và mệt ...thấy trong bản có treo 1 cái băng rôn đỏ ...cứ thế ,chúng tôi thẳng tiến ...tới nơi,thấy nhóm 3 đang bắt đầu chiếu phim ...những bộ phim hình như không làm hấp dẫn chúng lắm ...sao thế nhỉ ???Hóa ra bộ não của chúng không phân tích kịp hình ảnh ,tiếng lại không biết ...nên chúng chẳng hiểu gì ....nhìn chúng súng sính trong những bộ quần áo mới vừa được phát -nét mặt ngây ngô -thật tội ...đây rồi ..dịch vụ chụp ảnh lấy ngay....rất đắt hàng ....nhìn tấm ảnh mình ....những cô gái ,chàng trai....chẳng hiểu gì ....không biểu lộ gì ...phải chăng họ không còn cảm xúc nữa ??...1 lúc sau ...rất đông ,rất đông người đến chụp ...gia đình ,bạn bè ,đại gia đình .....cả thầy hiệu trưởng cũng chụp ....ai cũng vui....họ nói rằng \"trước kia cũng có người đến chụp ,nhưng chưa bao giờ trông thấy ảnh ....\"Trẻ con ,người lớn ,người già ,người trẻ ...kéo đến rất đông ...họ đều muốn chụp ảnh ,họ thay những bộ quần áo đẹp nhất để chụp ...mấy chị em nhà chúng tôi ra sức hướng dẫn họ cười ,tiếng hi ,tiếng ha,tiếng hì ...tiếng cười đi ....cười nào ...rách cả mép mấy chị hướng dẫn mà khách chụp vẫn lặng yên...như tờ...những đứa trẻ cởi chuồng ,ngồi bệt xuống đất ...những đôi chân trần đầy vết ruồi vàng trích...Trong đoàn mình cũng có người bị đốt ...cuống cuồng ..bôi thuốc .....Bọn trẻ vẫn tỉnh bơ....Đằng sau có tiếng khóc ....một đứa trẻ đang bò ,nó mắc vào rễ cây -nó khóc -nó muốn có người đến giúp nó .....
Muộn rồi ,lác đác đã có người đi về ....nhóm 5 vẫn chưa thấy tăm hơi đâu ....gần 2 giờ rồi ...chúng tôi bắt đầu thu dọn ...vừa dọn vừa ngóng ....vài lần hú gọi ...vẫm chưa thấy tiếng trả lời ....Theo dự kiến thì 15 giờ họ đã phải ra rồi .....thôi đành hô hào thu dọn dần ,nếu không chờ họ ra rồi mới ra cả thì không biết đến bao giờ mới ra được .Không biết đoạn đường phía trước ra sao ?Có mấy bạn đi đường khác vào ,nghe nói cũng khó khăn lắm ...vả lại đó lại chính là đường MBT hạ cánh nên nghĩ cũng ...hãi ...khoảng 2 giờ 30 cả bọn kéo nhau ra về ...tự động viên nhau ...thôi ,lúc nãy mình ngu kiểu khác bây giờ nếu có ngu thì cũng là ngu khác lúc nãy ...May quá ....so với đoạn đường lúc nãy thì ...đoạn này ...muỗi ...ít nhất nó cũng còn có chỗ mà bám ....vừa ra khỏi dốc đã thấy tiếng MBT \"Ôí giời ơi! đau quá ...ối giời ơi...bác sĩ ơi...\"....thằng quỷ ,chả biết nó đùa hay thật mà làm Lason thót tim ....
Dọn dẹp xe cộ xong ...3 h 30 ...rồi 4h...30 hú hết lần này đến lần khác mà vẫn không thấy tăm hơi nhóm 5 đâu ...tôi thực sự sợ ...lo ..,nhỡ có chuyện gì .....5 giờ nhóm BĐBP mới thấy ra ....hơn 5 giờ ...kia rồi...lão Cua nhà tôi...cái sỹ diện đã không cho phép tôi nhảy cẫng lên mà ôm lấy lão .....,nhìn Giangtrọc ....như 1 miếng giẻ lau bị ướt ....mặt phồng lên ,2 mắt húp lại ....Vân và Huyền bắt đầu lo cho 2 ông chồng của mình .....tôi hiểu ,họ cũng như tôi.....phải chừng nửa tiếng sau ....hai tên tự thưởng đã xuất hiện ,nhìn chúng bảnh bao hơn 2 gã đầu ...do biết cách tự thưởng .....Vậy là đỡ lo phần nào .....nhưng ,lạ là không có ai tự khen mình như lão Tùng hôm đi tiền trạm ....không hiểu họ chưa thấy mình giỏi hay là họ đang ....giỗi lão Cua đây ....???Lão Cua quả này ,bị tẩy chay rồi đây .....Đoàn sau cùng thưởng cho mình nhiều quá làm mọi người sốt hết cả ruột ....Lão Cua đã dở xe ra để chỉnh chỉnh cái gì đó -bệnh nghề nghiệp ...trời nhà nhem tối ....bọn hắn kia rồi ....đang lê từng bước ,từng bước ....1 béo ,1 gầy ....họ không biết rằng họ vừa lập chiến công mà không phải ai cũng làm được ....1 đòan mới bò qua 2 nửa quả núi đã hãnh diện lắm rồi cơ mà .6 anh hùng vượt qua 5 ngọn núi để tận mắt nhìn thấy 1,chút còn sót lại của cuộc sống bầy đàn...những đứa trẻ cùng nhau nướng chuột ăn,những đứa trẻ ngồi buồn mút chân mèo ...những điều mà những người ở bản ngòai không thể được chứng kiến....những gì ở Tá Bạ đều là mơ ước của Là Pê1 ,Là Pê2 .Vậy mà vẫn còn ....những nơi mơ ước được như LàPê 2....Thế mới biết -đất nước ta còn nhiều nơi nghèo ,nghèo lắm .....