NGhe mọi người gửi gắm lẫn hăm dọa nhiều quá nên Sunny vội thu xếp công việc về sớm 1 ngày và ra nhà chị Hường và bé Liên luôn.
9h sáng nay em đã đén gặp trực tiếp chị Hường tại nhà riêng ở Nghi Lộc - Nghệ An. Khi đến thì chị đang bồng bé đi chợ gần đó.
Có lẽ ông trời thương Sunny nên mặc dù mấy ngày nay mưa tầm tã nhưng lúc Sunny về xác minh thì trời tạnh ráo, nhưng chị Hường vẫn phải bật quạt cho nhà khô vì căn nhà nhỏ 36m2 luôn trong tình trạng ẩm thấp, nhất là mùa mưa. Chị cho biết sau khi đi HN về chị có vào BV Tỉnh Nghệ An một lần nữa để lấy thuốc cho chị.
Hoàn cảnh gia đình chị về cơ bản đã được chị Haybanglong cung cấp ở trên, em xin bổ sung và nói cụ thể hơn như sau:
Lúc chị Hường được 1 tuổi thì bố chị đi lấy vợ khác (vì mẹ chị bị bệnh) rồi có gia đình riêng, hiện tại chị còn 5 người em cùng cha khác mẹ nhưng 5 người em đó không những không giúp được gì cho chị mà còn chê trách chị tự làm khổ mình vì đã đem bé Liên về nuôi, thậm chí khi hoàn cảnh của chị được đưa lên báo đài họ còn đến bảo chị là làm xấu mặt gia đình???
Mje chị bị bệnh sau đó năm liệt giương 40 năm đều 1 tay chị chăm sóc. Đến lúc chị có được một người chấp nhận về ở rể thì rồi người đàn ông đó cũng bỏ đi khi chị vừa sinh con. Chị ở vậy nuôi mẹ già con nhỏ cho đến bây giờ anh con trai sinh năm 1978 đã có gia đình riêng với 1 đứa con. Chồng cũ của chị thì lập gia đình riêng ở gần đó, sau khi chị đưa bé Phúc Liên về nuôi thì anh con trai thấy khó chịu nên đã qua ở nhà bố (nhà bố có cho mượn đất để dựng tạm căn nhà nhỏ bên cạnh sống), về kinh tế và cả tinh thần xem như ko giúp được gì cho chị mà còn làm chị thêm buồn phiền.
Tháng 3/2006, chị vào BV Tỉnh Nghệ An điều trị thì gặp bé Phúc Liên lúc đó vừa sinh đã mất mẹ nên chị nhận về làm con, chỉ được 9 tháng thì bé đã phát bệnh cho đến bây giờ như mọi người đã biết. Chị không tiếc của cải, công sức đã đem bé đi chữa chạy khắp nơi. Còn bên gia đình ngoại của bé không những chối bỏ bé khi mới sinh mà vừa rồi chị tìm đến nhà của họ thì họ còn nói là đòi bé Phúc Liên lại để bán cho một gia đình lấy 5 triệu, chị lo sợ nên đã phải nhờ đến công an xã đến làm việc với họ.
Mẹ của chị đã mất được gần 3 năm. Hiện nay kinh tế gia đình hầu như không dựa vào nguồn gì vì chị suốt ngày chạy chữa cho bé Phúc Liên lại bị bệnh nữa nên giờ cũng không làm ruộng được. Trước đây chị có mở một quầy hàng tạp hóa vì nhà chị ở ngay chợ nhưng do ko có vốn nên đến nay quán chỉ còn lại mốt ố mặt hàng ít ỏi.
Chị từng vay vốn ngân hàng nông nghiệp để mua hàng về bán và cũng đã trả hết nợ nhưng lần này chị muốn vay đợt mới lại ko được vì theo như chị nói thì cán bộ ngân hàng đến thẩm tra thấy chị nuôi con nhỏ bệnh tật như vậy họ ko cho vay nữa.
Chị tâm sự là nếu cùng quẫn quá chị sẽ đưa cháu Phúc Liên vào Sài Gòn gửi cháu vào các Trung tâm bảo trợ rồi chị sẽ đi làm thuê kiếm tiền chữa bệnh cho cháu. Chị vẫn không ngừng bày tỏ niềm hy vọng Phúc Liên sẽ đi được hoặc cùng lắm cháu sẽ ngồi được trên xe lăn rồi mẹ con cùng sống, chị sẽ nuôi bé đến khi chị ko còn sức nữa.
Nguyện vọng của chị là có vốn để mở lại quầy hàng tạp hóa vì chỗ chị ở là trung tâm của xã, ngay trước cổng chợ, sát mặt đường nên nếu có vốn mau hàng về bán thì cũng vừa sức của chị. Mùa hè thì chị mong có một máy ép nước mía để bán vì chỗ đó chưa có ai bán nước mía mà lại gần trường cấp 2 và cấp 3 rất dễ buôn bán.
Chị có kể ra HN chị có gặp chị Hà và chị Lam (hic, hình như là chị Haybanglong và Lason nhỉ?) rồi cũng được gọi điện hỏi thăm nhiều nên cũng thêm động lực chữa chạy cho Phúc Liên. Nhưng một điều cũng làm chị buồn là bà con lối xóm cũng như gia đình không phải ai cũng hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của chị mà họ còn bảo chị là chị khổ vì Phúc Liên, rồi cứ khuyên chị đem Phúc Liên vào trại trẻ mồ côi.
Bé Phúc Liên em thấy rất ngoan, có vẻ như bé vẫn hiểu người ta đang nói gì, cứ đoạn nào chị kể về gia đình bé hoặc cái gì liên quan mà buồn là bé lại giật giật người rồi khi mẹ vỗ về là \"Mẹ không nói nữa...\" thì bé lại tươi lên. Bảo bé cười để dì chụp ảnh là bé cười liền, khi em bế bé cũng chịu và cười rất dễ thương, biết vòng tay lại nữa.
Hoàn cảnh của hai mẹ con đúng là rất đáng thương và cảm giác cá nhân của em là rất khâm phục tấm lòng nhân hậu của chị Hường, chị xem Phúc Liên như con đẻ dù cho em bị bệnh tật như vậy mà vẫn quyết tâm chữa bệnh cho em, ko tiếc công sức, của cải.
Trên thực tế xác minh, em đề xuất giúp cho hai mẹ con chị Hường để chị vượt qua giai đoạn khó khăn trước mắt như sau:
1.
Cưu mang thường xuyên 600.000/ tháng để hỗ trợ tiền sữa và thuốc thang cho bé Phúc Liên
2. Cho chị Hường vay vốn dưới dạng Heartbank để chị mở lại quầy hàng tạp hóa. Em bàn khá kỹ với chị Hường về vấn đề này, em thấy chị khá nhanh nhẹn, tháo vát và quyết tâm vượt khó (Thực ra trước khi nuôi bé Phúc Liên thì hoàn cảnh của chị không đến nỗi nào vì chị cũng ở vậy buồn bán nuôi mẹ nuôi con sau này con lớn lên thì cũng đã đỡ vất vả, chị buôn bán cũng đủ sống, nhưng khi đưa bé Liên về nuôi thì chị đã phải chạy chữa rất nhiều cho Liên rồi lại phát bệnh và ko có sức khỏe, thời gian để kiếm tiền nữa). Chị có nói nếu được vay thì
chị mong muốn vay 20 triệu đồng để mua hàng vế bán nhất là vào dịp Tết bán rất được mà nếu mình có vốn sớm thì lấy hàng về sớm sẽ rẻ hơn (cận tết hàng hóa thường lên giá). Chị sẽ trả một nửa hoặc 2/3 sau Tết, số tiền còn nợ chị sẽ dùng để mua hàng bán tiếp rồi chị sẽ trả lại chậm nhất là sau 1 năm. Thuận lợi của chị là nhà mặt đường, ngay trước cổng chợ nên cũng dễ buôn bán, lại phù hợp với sức khỏe của chị, trước đây chị cũng từng buôn bán. Thứ 2 là chị bán tạp hóa, đồ khô nên nếu chị có đi chữa bệnh hoặc đưa bé Liên đi chữa bệnh thì đóng quán cũng ko ảnh hưởng gì mấy.
Nếu dự án vay vốn này được chấp nhận thì mong anh Dungphan72 sau khi về Vinh sẽ phụ trách giúp em vì đến Tết em mới về lại lận (anh Dungphan72 nói khoảng cuối tháng này là về rùi)
3. Chị mong muốn đến mùa hè có một máy ép nước mía (như trên em đã nói), cộng với máy phát điện vì vùng này hay mất điện, chị sẽ bán được nước giải khát vì mùa hè rất đông khách.
Nếu được nhà mình có thể hỗ trợ cho chị mua máy nước mía + máy phát khoảng 7 - 8 triệu (Khoản này có thể đến ra Tết mới cần mua).
Mong cả nhà cho thêm ý kiến.
Vài hình ảnh gửi tới cả nhà:
Vết mổ vừa rồi của em Liên
Vết mổ trên đầu để đặt ống (em bị não úng thủy)
Em vòng tay chào dì rất ngoan:
Em cười tươi để chị chụp ảnh nào
Chị Hường cho bé ăn chuối
Quầy hàng lèo tèo ít ỏi của chị Hường hiện tại
Ngôi nhà khá ẩm ướt, ko có tiện nghi gì
Chỉ được yếu tố mặt tiền:
Em viết hơi dài vì đây cũng là bài xác minh tâm huyết của em, mọi người chịu khó đọc nhé! Hy vọng nói như chị Lason là ông trời có mắt, ko để cho một người phụ nữ nhân hậu tốt bụng như chị Hường và một em bé ngây thơ vô tội vốn đã chịu nhiều thiệt thòi như Liên lại chịu thêm bất hạnh...
(Mong Mod cho topic này về đúng vị trí của nó là Khu vực Bắc Trung Bộ cho tiện theo dõi ạ)