Khi lang thang trên Internet start2404 vô tình tìm thấy được một vài dòng tâm sự của bạn Nhị mời cả nhà cùng đọc:
Bài dự thi: “Chữ Braille trong cuộc đời tôi”
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có bốn anh em trai tại một vùng quê nghèo thuộc xã Thịnh Lộc, huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh - một nơi mà được mệnh danh là “Chó ăn đá, gà ăn sỏi”. Bản thân tôi từ lúc sinh ra đã phải chịu một nỗi bất hạnh tràn trề đó là cả cuộc đời mình phải sống chìm trong bóng đêm. Thế rồi trải qua năm tháng tôi cũng được lớn lên trong vòng tay yêu thương của gia đình và sự ấm nồng của dòng sữa mẹ. Nhưng thật buồn cho tôi là khi đến tuổi đi học tôi lại không được đi học vì đôi mắt tôi đã mất đi nguồn ánh sáng thế là tôi phải gác lại ước mơ đến trường học tập, lúc này ngọn lửa khát khao được học tập trong tôi cứ cháy mãi, cháy mãi. Chính vì vậy mà ước mơ được biết chữ và được đi học là nguyện vọng lớn nhất của đời tôi. Mỗi sáng sớm nghe tiếng gọi í ới rủ nhau đi học và tiếng đánh vần vào mỗi buổi tối của các bạn cùng trang lứa thì ước mơ ấy của tôi lại càng mãnh liệt hơn. Nhưng sau bao nhiêu năm tháng chờ đợi một điều kỳ diệu sẽ đến với cuộc đời tôi, thật trớ trêu cho tôi là dòng chảy của thời gian thì cứ lặng lẽ trôi đi mãi, mà ước mơ của tôi vẫn chỉ là ước mơ, hi vọng mãi vẫn không được. Tôi trở thành một người mặc cảm, tự ty nếu như không muốn nói là vô vọng đến tột cùng. Tuy nhiên, cuộc đời luôn là thế, ông trời sẽ không thể lấy đi của ai tất cả, mà cũng chẳng bao giờ nhẫn tâm nhấn chìm những ước mơ, hoài bão của con người vào vô vọng. Thật là kỳ diệu khi vào một buổi chiều mùa thu dưới tiết trời se lạnh của miền quê Lộc Hà có một chú ở trong hội người mù tới nhà hỏi thăm và làm hồ sơ cho tôi đi học chữ Braille do Tỉnh hội người mù Hà Tĩnh tổ chức.
Từ khi có chữ Braille tôi đã thay đổi một cách khó có thể tưởng tượng được, từ những ngày phải sống trong vô vọng và buồn chán trong bốn bức tường thì từ nay tôi đã được sống trong một cuộc sống mới lạ với tất cả niềm vui và hy vọng, với một niềm tin sắt đá đều hướng về khát khao cháy bỏng là được học tập và cống hiến. Cuộc đời tôi như có thêm sinh khí mới để có thể vươn lên đánh đổ những tự ti, mặc cảm giúp tôi có thể sống đẹp, sống có ích cho gia đình và xã hội. Giờ đây cuộc sống tẻ nhạt chứa đầy lo âu và phiền muộn của cuộc đời tôi đã được chữ Braille đánh lùi về quá khứ thay vào đó là những ngày tháng tươi đẹp, êm vui và vô cùng ấm áp. Không chỉ dừng lại ở đây, sau khi kết thúc khoá học chữ Braille do hội người mù tỉnh Hà Tĩnh tổ chức, nhờ sự giúp đỡ tận tình của các bác lãnh đạo, tôi đã được vào học hoà nhập cùng với các bạn sáng mắt bình thường tại trường phổ thông. Được đi học là một niềm hạnh phúc của không chỉ riêng bản thân tôi mà đó chính là niềm vui của mọi người thân trong gia đình, đặc biệt là bố mẹ tôi.
Trong suốt thời gian ngồi trên ghế nhà trường tôi cũng gặp không ít những khó khăn đó là: sự thiếu thốn về tài liệu, phương tiện, dụng cụ phục vụ cho việc học tập của người khiếm thị và những lời trêu chọc của bạn bè. Nhưng không vì thế mà làm cho tôi bị nản chí, vì vậy mà trong quá trình học tập tôi đã nhận được sự giúp đỡ rất tận tình của những người bạn thân và sự dạy bảo của các thầy cô giáo cộng với sự nỗ lực phấn đấu không biết mệt mỏi của bản thân nên trong suốt những năm học ở bậc phổ thông tôi đều đạt học lực loại khá của trường. Không dừng lại ở đây, tôi còn được hội người mù cho đi học lớp Tin học dành cho người khiếm thị ở Hà Nội vào mùa hè năm hai ngàn không trăm mười một vừa qua. Được tiếp cận với công nghệ thông tin đối với tôi đây là một kho tàng tri thức của nhân loại vô cùng quý giá, giờ đây tôi đã sử dụng tốt tin học vào công việc học tập dễ dàng như: lướt web để tìm kiếm thông tin phục vụ cho việc học của mình giống như bao người sáng mắt khác. Hiện nay, tôi đã là một tân sinh viên năm nhất ngành công tác xã hội của trường đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn – Đại học quốc gia thành phố Hồ Chí Minh. Có thể nói, được những thành quả như ngày hôm nay là nhờ vào sự cố gắng không mệt mỏi của bản thân nhưng cũng không quên nhắc đến sự tận tình giúp đỡ của tất cả thầy cô giáo cùng toàn thể các bạn bè đã ngày ngày giúp đỡ tôi, đặc biệt là các bác trong ban lãnh đạo hội người mù.
Quả thật,
“Nếu không có hội”
Bao nhiêu mơ ước trên đời
Trong tôi cũng có một thời ước mong.
Nhưng tôi phải để trong lòng
Vì không nhìn thấy ước mong được gì.
Tháng năm lặng lẽ trôi đi
Bởi tôi vẫn vậy có gì khác đâu.
Hội như có phép nhiệm màu
Cho tôi xua vợi nỗi sầu bấy nay.
Xưa tôi thui thủi bao nhiêu
Giờ tôi có bạn sớm chiều đông vui.
Bên nhau chia ngọt sẻ bùi
Và cùng chung những niềm vui nỗi buồn.
Có thể nói, hội là một mái nhà che chở cuộc đời tôi và cũng là nguồn sống của tôi.
NGUYỄN QUANG NHỊ
Hội người mù huyện Lộc Hà
Sinh viên trường đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn
(Đại học quốc gia thành phố Hồ Chí Minh)
Nguồn: dethi.violet.vn
Attachment Tam_su_cua_SV_Nguyen_Quang_Nhi_Sv_mu_vuot_len_sophannn.doc not found