www.facebook.com/vettrung
25 tháng 12 2011 gần Thành phố Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh, Vietnam
Sáng chủ nhật.... lạnh.....chăn ấm... nó vẫn giữ lời hứa dù chỉ là đối với một người bán vé số! 7.00AM lôi xe ra, lục cái áo khoác trong thau đồ mặc lúc tham gia rock storm hôm trước (vẫn còn nồng nặc mùi mồ hôi của rất nhiều người) khoác đại lên người!!!
Leo lên xe phóng nhanh lên quán cà phê cũ, nơi nó từng làm thêm và quen \"má\". Người đàn bà bán vé số ấn tượng với nụ cười.... hồn nhiên (mà từng có đứa khẹn cười giống ...cháu của nó). Vào ngồi gọi ly cà phê sữa, chưa kịp rút điện thoại gọi cho \"má\" thì đã thấy ngay \"má\" ngay sau lưng!!!!... linh thật. Vẫn bộ đồ cũ vẫn là nụ cười hồn nhiên kiểu trẻ con như cũ nhưng trên môi đã tím tái, không biết vì lạnh, vì rét hay vì căn bệnh ung thư đang đeo đuổi trên người.... Nó không biết \"má\" bao nhiêu kí nhưng khi thấy cái bóng bé nhỏ của \"má\" mâu thuẫn quá với câu nói \"4 cái áo ấm rồi đó con!!!\".....
Gọi ly cà phê sữa cho \"má\", ly đặc biệt ... nhiều sữa. chắc là uống thay bữa sáng... suốt buổi, vẫn ôm ly trà nóng trong bàn tay giờ cũng đã tím tái và sưng phù vì suy tim.
Nó ngồi đó, im lặng nghe má luyên thuyên kể chuyện, đủ thứ trên trời dưới đất, than tháng này vào viện 4 lần, thằng con nuôi về quê, bà chủ nào đó dẹp tiệm.... nó ngồi nghe, ngồi nhìn, ngồi suy nghĩ !!!
Nó khâm phục, khâm phục một tâm hồn, khâm phục một số phận.... \"má\" sinh ra đã không biết mình mang họ gì, sống trong cô nhi, 52 mùa đi qua đi vẫn lủi thủi một mình đi đi về về.... \"má\" mang tên một màu hoa đẹp của mùa hạ... nó cũng giật mình vì cái tên giống với tên người yêu nó. bất ngờ thật... Nụ cười của \"má\" hồn nhiên giống trẻ con chắc là vì cái khoảng trống của 2 cái răng cửa không còn... luôn vui vẻ, luôn dí dỏm.... căn bệnh ung thư mỗi tháng lấy đi 5 triệu của má.... vay mượn.... giúp đỡ từ một tổ chức... vẫn không đủ... tháng đi viện tháng không.... vé số bán ra được ngày nào trả nợ ngày đó....
Ngồi một lúc \"má\" lại đi bán... Nó ngồi lại một mình, nếu \"má\" không quay lại kịp lúc chắc mắt nó hoe đỏ đi mất. Vội mua giùm má mấy tờ vé số, trả tiền cà phê rồi xin phép ra về... nó thấy không buồn, cũng không vui.... chỉ là sự xáo động nào đó trong tâm trí....
Sáng chủ nhật, kết thúc bằng thau đồ chờ giặt ở nhà! và buổi chiều có một chút chờ đợi, một chút hy vọng vớ vẩn vào mấy tờ vé số \"má\" đưa và lời hứa vui của nó \"con mà trúng giải đặc biệt thì \"má\" khỏi phải đi bán vé số nữa\"...
p/s: viết về cô năm ngoái.