Bài này được trích đăng từ Cuong.Nguyen bên VietNamnet qua DD. Xlpl tách bài ra,tiện việc theo dõi và giúp đỡ.đường Link
vào đây xem
\"Nổi tiếng\" nhờ… nghèo!
Ở Đức Giang còn có một gia đình khác cũng nghèo đến mức \"nổi tiếng\". Nhắc đến bà Bình ở thôn Văn Giang thì người dân ở đây liền nói: Họ là tận cùng của cái khổ!
Phải vất vả lắm chúng tôi mới vào tìm đến ngôi nhà của người đàn bà nổi tiếng vì nghèo này. Nhà bà Đặng Thị Bình tọa lạc trên vạt đất chừng 100m2 vắt vẻo trên triền núi cạnh con sông Ngàn Sâu.
Nhà bà Bình không còn thuộc diện “tranh tre nứa lá” cách đây đã 7 năm theo chương trình xóa nhà tranh tre nứa lá được triển khai tại Hà Tĩnh. Túp lều tranh xiêu vẹo được thay thế bằng ngôi nhà lợp ngói. Nhà chỉ rộng chừng 30m2, chẳng có tường, xung quanh nhà được che lại bằng những tấm phên đã cũ nát. Cũng chẳng biết đâu là cửa ra vào, chỉ có một khoảng trống phía trước để có thể phân biệt ngoài trời và trong nhà.
Người đàn bà nổi tiếng ở xã Đức Giang - bà Đặng Thị Bình. Trong nhà chỉ có 3 thứ mà bà cho là quý giá: Bàn thờ chồng, nồi niêu và... bức ảnh của đứa cháu.
Người đàn bà nổi tiếng ở xã Đức Giang - bà Đặng Thị Bình. Trong nhà chỉ có 3 thứ mà bà cho là quý giá: Bàn thờ chồng, nồi niêu và... bức ảnh của đứa cháu.
Cuộc đời của người đàn bà Đặng Thị Bình là chuỗi ngày dài sống trong nghèo túng. Dường như đối với bà, cái nghèo đã trở thành một thứ tài sản gắn liền với cuộc đời đầy bất hạnh.
Chồng chết sớm, một tay bà nuôi con lớn lên bằng nghề làm thuê bất cứ thứ gì. Rồi một ngày định mệnh, người con gái về thông báo với bà rằng, chị đang mang thai. Hỏi có thai với ai, con bà chẳng nói, bà biết cái gì đã xẩy ra với gia đình mình.
Ngày ngày, tấm thân héo mòn của bà lại leo lên những quả đồi, tìm kiếm những thứ gì có thể bán được để về nuôi con, chờ ngày đứa cháu ra đời. Ruộng chẳng có, mức hỗ trợ thường xuyên của nhà nước thời điểm đó chỉ được 15.000/ tháng, bà chẳng thế lý giải nổi tại sao bà, con bà, cháu bà lại có thể vượt qua và sống đến bây giờ.
Trong 60 năm sống trên đời, bà chưa từng được biết đến ánh sáng của đèn điện.
Trong 60 năm sống trên đời, bà chưa từng được biết đến ánh sáng của đèn điện.
Cố gắng quan sát kỹ tôi mới có thể nhìn được một số vật dụng trong nhà bà. Bà Bình chưa bao giờ được sống trong ánh đèn điện, chỉ nhìn thấy ánh sáng bừng lên trong những căn nhà của hàng xóm.
Trong nhà chẳng có vật dụng gì liên quan đến điện. Chắc những thứ quý giá nhất là bức ảnh của đứa cháu, chiếc bàn thờ chồng được làm bằng mấy thanh tre và chiếc thúng đen sì đựng nồi niêu được treo ngay giữa nhà.
Hai trận lũ vừa qua, nước không ngập vào trong nhà bà. Nhưng nó lại chia cắt 3 mẹ con bà cháu với thế giới bên ngoài. Bà nhớ lại những ngày phải chạy từng bữa xin cơm cho cháu vì nước lũ lên, bà chẳng thể làm được gì và trong nhà cũng chẳng có gì tích trữ để ăn. Hàng tháng bà nhận được sự hỗ trợ của nhà nước 120.000, nhà có 3 miệng ăn, số tiền đó chẳng đủ để làm gì.
Chắc tối nay 3 bà cháu mẹ con sẽ có được bữa cơm ấm lòng khi nhận được tiền và gạo cứu trợ của độc giả báo VietNamNet tặng. Nhưng rồi chẳng ai trong chúng tôi biết sắp tới cuộc sống của những con người đau khổ này như thế nào?
Chắc tối nay 3 bà cháu mẹ con sẽ có được bữa cơm ấm lòng khi nhận được tiền và gạo cứu trợ của độc giả báo VietNamNet tặng. Nhưng rồi chẳng ai trong chúng tôi biết sắp tới cuộc sống của những con người đau khổ này như thế nào?
60 năm trong cuộc đời cũng là chừng ấy thời gian bà chứng kiến mọi khổ đau đến với gia đình mình. Đứa cháu trai ra đời, lớn lên khỏe mạnh chính là niềm an ủi lớn nhất của bà. Nhắc đến cháu, bà liền khoe với chúng tôi bức hình chụp cháu đang ngồi trên chiếc xe máy được đóng khung treo trên cột nhà. Bà Bình cười tươi khi nhắc đến cháu, nhìn bà cười tôi lại liên tưởng đến câu ngạn ngữ “tận cùng của hạnh phúc là nước mắt, tận cùng của đau khổ là nụ cười”.
Rời nhà bà khi chập choạng tối, những ngôi nhà xung quanh đã phủ kín khói từ những bếp lửa chuẩn bị cho bữa cơm tối. Tôi nán lại trước sân một lúc, nhìn vào, thấy bà đang thắp đèn, lấy gạo nấu cơm chờ đứa cháu đi học về.
Chắc tối nay 3 bà cháu mẹ con sẽ có được bữa cơm ấm lòng khi nhận được tiền và gạo cứu trợ của độc giả báo VietNamNet tặng. Nhưng rồi chẳng ai trong chúng tôi biết sắp tới cuộc sống của những con người đau khổ này như thế nào?
Duy Tuấn – Hoàng Sang – Trí Thức – Trường Minh