Mới gặp Huỳnh Tấn Vương, người ta dễ nhầm em là một cậu ấm. Vóc dáng thư sinh, nho nhã. Giọng nói nhỏ nhẹ, hay cười.Thế nhưng tiếp xúc rồi mới thấy, em có một hoàn cảnh thật thương.
Tuy sống trong cảnh có ba mẹ đầy đủ, song nỗi buồn luôn ngự trị trong Vương.Năm Vương học lớp 8, mẹ chẳng may bị mắc chứng bệnh ung thư. Lúc ấy Vương nghĩ rằng chắc con đường học tập của mình đến đây là chấm dứt. Bởi gia cảnh quá khó khăn, ba già rồi nhưng phải đi làm thợ nề để kiếm tiền vừa nuôi con ăn học, vừa lo thuốc thang cho mẹ.Thế rồi nhờ nội ngoại động viên và thầy cô giúp đỡ, Vương được tiếp tục đến trường.
3 năm cấp 3, Vương đã nhận được sự giúp đỡ của thầy cô và bạn bè cùng trang lứa, em đã không phụ niềm tin của mọi người. Năm 2011 này, em đã mang niềm vui về cho ba mẹ khi đậu vào hai trường ĐH : Bách khoa ĐN và Sư phạm Sinh.
Khi có điểm chuẩn, em vui vì mình đậu cả hai trường ĐH, song rồi nỗi lo kìm hãm , làm cho tiếng cười của em không tròn. Vương không phải là người yếu đuối nhưng rồi tôi đã thấy trên mắt em những giọt nước mắt đã chảy. Em lo không biết ba có kham nổi cho gánh nặng học phsi của mình hay không, bởi ngoài việc chạy chữa cho mẹ , ba còn lo cho nbà ( đang ở chung ), lo cho đứa em học lớp 6 và cho cả Vương
Em tâm sự \" cũng muốn đi Sư Phạm cô ạ , nhưng mà nghề giáo đòi hỏi mình phải có hình thức, có áo quần cho đàng hoàng. bản thân em, cô thấy rồi đó, nên chắc em đi BK\"
Với một gia đình thuộc hộ nghèo ở Duy Thành, Duy Xuyên, một người thợ nề phảilo tiền ăn uống cho 5 người, một người vợ đang phải chạy chữa căn bệnh hiểm nghèo, và bây giờ là học phí cho cậu tân sinh viên, quả là một gánh nặng
Sau khi thi ĐH xong, Vương ở nhà phụ với mẹ đan mây, mỗi ngày kiếm được khoảng 20000 đ. Em bảo coi như dành dụm chút đỉnh, vừa để thêm tiền cho mẹ đi chữa trị ở Huế.
Hiện nay Vương rất cần sự giúp đỡ của cộng đồng để em có thể được đến trường,được đến với ước mơ của mình. Rất mong các anh chị quan tâm để em có điều kiện tiếp tục con đường học vấn của mình để trở thành một kỹ sư xây dựng trong tương lai