10 năm và 2.680 ngày!
Còn nhớ như in một buổi chiều thứ 7 của tháng 9 năm 2009 ở ký túc xá, tình cờ đọc được một bài báo viết về Nồi cháo Huế (khi đó mới thành lập được mấy tháng), tôi đã rất nôn nóng muốn được tham gia và ngay lập tức đã gọi điện cho số điện thoại có ở trong bài của một trong những thành viên đầu tiên ở Huế - Nguyên Thi.
Sáng hôm sau là sáng chủ nhật, tôi lên tham gia nấu cháo ngay, để rồi từ đó bắt đầu cho chuỗi ngày gắn bó cùng Người tôi cưu mang với hàng bao nhiêu niềm vui - nỗi buồn, bao nhiêu nụ cười đi kèm bao nhiêu nước mắt.
Những hoạt động tiếp sau là cưu mang thường xuyên, ngôi nhà mơ ước, cứu trợ lũ lụt, cây mùa xuân, tổ chức trung thu cho các bé có hoàn cảnh khó khăn...Bao nhiêu ngày rong ruổi trên những chặng đường cùng các thành viên NTCM. May mắn cho tôi là với đôi chân siêng đi, tôi đã được đi đến nhiều vùng miền của Tổ quốc, tham gia nhiều chương trình ý nghĩa của NTCM, để từ đó tôi càng ngày càng thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi cùng các thành viên ở Huế tổ chức Trung thu ở một xã vùng ven, tôi nhận được các tấm giấy nhỏ ghi cảm nghĩ của các bạn nhỏ, có một tấm giấy khiến tôi nhớ mãi chỉ với mấy từ thôi thể hiện đầy đủ cảm xúc của em nhỏ: "Em không biết. Em vui! Em vui! Em vui!". Thật sự đêm đó về tôi không ngủ được vì quá nhiều cảm xúc đan xen.
Rồi những lần đi cứu trợ lũ lụt, những lần đến thăm nhiều hoàn cảnh mà chỉ biết buông tiếng thở dài bất lực và thương cho những kiếp người đau khổ và cũng vì biết mình chẳng thể đủ sức đưa họ ra khỏi kiếp nạn đó. Chỉ mong với những điều nho nhỏ mà NTCM mang đến họ có thêm chút niềm vui chút nghị lực sống. Tất nhiên cũng có những niềm vui khi thấy gương mặt họ bừng lên những tia hy vọng trước lòng tốt của những người xa lạ, những em sinh viên nghèo nhờ những mạnh thường quân cưu mang đã tiếp tục được đến trường. Tôi là người đã may mắn thấy được thành quả tuyệt vời đó khi cách đây hơn 6 năm dẫn hai bạn Mai và Phong đi đến trường ĐH Y dược Huế nhập học và giờ chứng kiến hai bạn ta trường có công việc ổn định và vẫn ko quên ơn của NTCM, trở thành những thành viên tích cực của diễn đàn. Nhìn lên nhìn xuống nhìn tới nhìn lui để thấy mình còn may mắn và hạnh phúc hàng ngàn hàng vạn lần nhiều người khác, đôi khi tôi thầm nghĩ ko biết tôi và họ ai mới cần phải biết ơn nhiều hơn. Ai đó đã nói rằng "Một ngọn lửa chia sẻ là một ngọn lửa lan tỏa - một nụ cười cho đi là nhiều nụ cười nhận lại", từ khi tham gia NTCM, tôi đã nhận lại được hàng trăm ngàn nụ cười như thế cho dù có những khi nụ cười chen lẫn những giọt nước mắt.
Và tôi cũng ko quên được những cung đường ngoằn nghèo đầy gian nan ko ngăn được các thành viên nhiệt huyết chinh phục những cổng trời, mang ngọn lửa chia sẻ đến với những người dân, những em nhỏ miền núi xa xôi. Những ánh mắt trong veo, hồn nhiên của các em nhỏ tương phản với bộ quần áo mỏng manh các em đang mặc đã ám ảnh tôi mỗi chuyến đi về, để rồi luôn tự hứa sẽ tiếp tục đôi chân không mỏi để đến với các em thêm nhiều lần nữa.
Tôi cũng chẳng thể quên cái ôm thật chặt và nụ hôn vào má của chị Lason trước lúc chia tay ở Quảng Nam, ko thể quên những lần gặp mặt của các anh chị em NTCM ba miền, dù có những thành viên ko quen nhau ở ngoài đời nhưng khi gặp mặt lại thấy như anh em một nhà. Tôi khâm phục và cảm mến anh Xelan90 vì những gì anh đã làm được, nghe anh nói chuyện có lẽ sẽ rất nhiều người được tiếp thêm ngọn lửa của niềm tin và tình yêu cuộc sống.
Tôi cũng đặc biệt khâm phục và yêu quý tận đáy lòng các anh chị, các bác trong BQT và Điều phối viên đã hy sinh rất nhiều thời gian cá nhân để làm việc cho diễn đàn cũng như chỉ bảo tận tình cho những thành viên còn non trẻ như tôi. Những lần gặp anh Banbe6x đều để lại trong tôi rất nhiều cảm xúc và thực sự anh đã giúp tôi trưởng thành lên rất nhiều (đôi lúc chỉ ước được gặp và nói chuyện với các anh chị là mình thấy học hỏi được nhiều rồi). Ko phải diễn đàn hay tổ chúc từ thiện nào đều làm được điều này. Tất cả những điều đó cũng góp phần nuôi dưỡng tình yêu trong tôi với NTCM.
Và những cảm xúc buồn nhất mà tôi từng nếm trải là cảm giác nghe tin một ai đó qua đời dù cho đó là một người xa lạ mà diễn đàn đang cưu mang hay các thành viên đã gặp hay chưa gặp. Khi tôi bước vào diễn đàn ko lâu, được tin chị Nguyễn Hồng Công mất, được nghe kể nhiều về chị, dù chưa gặp chị lần nào nhưng tôi thực sự rất khâm phục nghị lực và tinh thần lạc quan của chị, sau đó lại được đọc cả tập thơ văn "Khát vọng sống để yêu" mà chị viết trong những ngày tháng bị bệnh phải chạy thận nhân tạo, tôi càng nghiêng mình trước cô gái cực kỳ xinh đẹp mà trong mấy chục bức ảnh tôi được xem luôn thường trực nụ cười tươi trên môi. Rồi tôi được gặp chị Bắc Tân một lần duy nhất ở Huế khi chị ra thăm nồi cháo để sau đó một thời gian ngắn nghe tin chị mất như sét đánh ngang tai. Ngày đám tang chị Bắc Tân ở Đà Nẵng, tôi đã khóc ngất như khóc cho người thân của mình, thẫn thờ và đau đớn ko nguôi được, thuộc cả bài thơ dài về chị mà suốt một thời gian sau tôi vẫn thường hay đọc đi đọc lại trong tâm tưởng, xin phép cho tôi up ở phần P/s như một lời tưởng nhớ cho người chị đầu đàn của miền Trung thân yêu. Và thêm một lần chết lặng khi nghe tin bác Trầm Ca - người bạn già của nồi cháo Huế cũng tạ từ nhân gian trong cảnh nghèo khó. Những ân tình ấy, những cảm xúc ấy chính là những thứ níu giữ bước chân tôi khi mà sau này có gia đình, mải mê lo lắng cho cuộc sống riêng , bon chen với cơm, áo, gạo, tiền...vẫn chưa một lần tôi nghĩ mình sẽ rời khỏi ngôi nhà này. Hàng ngàn thành viên từ mọi miền Tổ quốc và cả những người xa xứ, ko thể không có những lúc tranh luận và ko hiểu nhau, nhưng hơn ai hết, tôi biết mọi người vẫn luôn trân quý nhau vì một khi đã tham gia vào diễn đàn này, ai cũng mong muốn những điều tốt đẹp cho mọi người xung quanh, và như thế, nếu chúng ta chỉ vì tự ái cá nhân mà rời bỏ thì người thiệt thòi là chính mỗi bản thân chúng ta và những người nghèo đang chờ chúng ta đến để song hành cùng họ.
Nồi cháo ở Huế đã tồn tại hơn 7 năm, có nhiều lượt thành viên và tình nguyện viên đến rồi đi, nhưng tôi vẫn mong các bạn dù ở đâu, làm gì, có những lúc bận rộn mải mê với bánh xe khắc nghiệt của cuộc đời thì vẫn luôn hướng về với ngọn lửa ấm tình người đã được nhen lên từ tâm huyết của những người đi trước. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy khâm phục thành viên Votka - người gần như là linh hồn của nồi cháo Huế từ khi thành lập đến nay và luôn nhiệt tình tham gia các chương trình của Huế thương. Dù thành viên ở Huế còn ít ỏi, nhưng bù lại các thành viên đều coi nhau như anh em, thân thiết, đồng hành và chia sẻ. Và có lẽ cũng vì ít ỏi, lại nằm trong vùng miền Trung yêu dấu nên Huế luôn nhận được sự quan tâm, chia sẻ, động viên từ các anh bị ở hai đầu Nam Bắc. Và cũng vì miền Trung ít thành viên nên các tỉnh thành lại gắn bó thân thiết với nhau hơn và dần mở rộng ra nhiều tỉnh thành khác.
Tình yêu với NTCM như ngọn lửa có lúc cháy bùng lên có lúc âm ỉ nhưng chắc chắn chưa bao giờ lụi tàn và cũng chưa một lần tôi nghĩ đến việc sẽ rời bỏ NTCM. Khi đã có gia đình riêng và con nhỏ, có nhhững khoảng thời gian tôi ko thu xếp được để tham gia cùng mọi người nhưng tôi vẫn luôn nghĩ rằng rồi mình sẽ quay lại và song hành cùng mọi người. Có lẽ cuộc đời cũng đã ưu ái tôi khi tặng cho tôi một người bạn đời biết đồng cảm, biết sẻ chia và chưa bao giờ ngăn cản tôi tham gia các hoạt động của diễn đàn mà chỉ luôn động viên hoặc đứng sau phụ tá.
Còn nhiều nhiều lắm những cảm xúc, những kỷ niệm mà viết hoài có lẽ cũng ko hết, nên tôi xin được tạm dừng ở đây. Ko hề sáo rỗng, tôi thật sự muốn nói lời CẢM ƠN sâu sắc đến đại gia đình NGƯỜI TÔI CƯU MANG - vì tất cả những gì mà diễn đàn đã làm được cho những mảnh đời bất hạnh, vì tất cả những tin yêu vào cuộc sống nhiệm màu, vì đã cho tôi thật nhiều cảm xúc, được sống đủ đầy với niềm tin vào chân, thiện, mỹ, được yêu thương, chia sẻ. 10 năm NTCM và 2.860 ngày tôi may mắn được song hành sẽ là một trong những dấu ấn đáng nhớ nhất của cuộc đời tôi. Và như admin đã viết ở trên - 10 năm chưa bao giờ là đủ để học cách yêu người trọn vẹn, mong rằng NTCM sẽ phát triển hơn nữa, nhiều thành viên gắn bó với ngôi nhà chung này hơn nữa và nhiều hoàn cảnh được giúp đỡ hơn.
P/s: Có hàng ngàn bức ảnh về những kỷ niệm cùng NTCM nhưng cho phép tôi chọn bức ảnh này của anh Theanh để một lần nữa cúi đầu tưởng nhớ chị Bắc Tân. Có lẽ những anh em đi viếng chị Bắc Tân ngày đó còn nhớ con bướm này suốt lễ tang chị Bắc Tân đã lượn vòng quanh quan tài và đậu trên quan tài của chị - ai cũng mặc định rằng linh hồn của chị đã hóa thân thành con bướm xinh đẹp, và anh Theanh đã kịp giữ lại được bức hình tuyệt vời này, để "Từ đây người biết yêu người" thêm nữa, những người như chị sẽ mãi mãi sống trong tâm tưởng của những người xung quanh.
TÔI YÊU NGƯỜI TÔI CƯU MANG!
Chị Bắc Tân
(Tiểu Khê)
Hết rồi thôi chị Bắc Tân ơi
Biết nói gì khi đã cạn lời
Mưa gió ngoài kia đang đợi nắng
Lá xanh sao đã rụng về trời?
Thân xác còn đây chẳng nhạt phai
Chìm sâu trong giấc mộng đêm dài
Một nén nhang đưa lòng quặn thắt
Ko tin đang lạy trước quan tài
Hình như trong chuỗi hạt mân côi
Tiên nữ vừa ra đón chị tôi
Hình như trong khói miền cực lạc
Có tiếng nàng tiên Bắc Tân cười
Bâng khuâng nhớ gió mưa trần thế
Nhớ mấy người chung một đoạn đường
Chia ly trong tiếng lòng dâu bể
Có mấy người đưa với luyến thương
Ân tình ngưng đọng mãi trong tim
Theo bóng thời gian bóng chị chìm
Nhưng vẫn còn đây lòng nhân ái
Vẫn một lòng tin chị đã tin"
Nhớ chị - 19/8/2009 (AL)