×

Lưu ý

The forum is in read only mode.
Chào mừng, Khách
Tài khoản: Mật mã: Tự động đăng nhập
Thư mục này dành cho BQT hoặc Điều Phối Viên thông báo những hoạt động liên quan của diễn đàn.
  • Trang:
  • 1
  • 2

CHỦ ĐỀ: Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi!

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 27 12 2016 09:24 #96054

  • ThaiDzuy
  • ThaiDzuy's Avatar Topic Author
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Điều Phối Viên
  • Điều Phối Viên
  • Ngựa
  • Tổng số bài viết: 2626
  • Điểm khen ngợi: 13
  • Số lần được cảm ơn: 452
Phát động cuộc thi "Mười Năm - NTCM trong Tôi"

Mười năm, một chặng đường đủ để giúp ai đó hoàn thành gần 3 cấp học.

Mười năm, một thời gian dài đủ để giúp ai đó quên đi cuộc tình buồn.

Nhưng mười năm với NTCM vẫn chưa bao giờ là đủ để học trọn vẹn cách yêu người.

Trong khoảng thời gian gắn bó với diễn đàn Người Tôi Cưu Mang, chắc hẳn ít nhiều bạn cũng có những kỷ niệm đáng nhớ, hay cảm nhận đặc biệt của bạn khi tham gia các hoạt động, hoặc những góp ý của các bạn giúp NTCM ngày càng tốt hơn... Hãy chia sẻ với chúng tôi.

Hình thức tham gia:

Bài viết dưới dạng tản văn, chia sẻ... không giới hạn số từ. Không phụ thuộc thời gian bạn gắn bó với NTCM, có thể từ 1 ngày cho tới 10 năm...

Viết trực tiếp vào dưới chủ đề này.

Thời gian: Bắt đầu từ hôm nay 27/12/2016 cho đến hết thứ Năm ngày 12/01/2017

Công bố người trúng giải vào Sinh nhật Diễn đàn NTCM tròn 10 tuổi! (14-15/1/2017)

Giải thưởng:

Giải Nhất: Một chuyến Giao lưu với NTCM tại 1 trong 3 thành phố Hà Nội, Sài Gòn, Đà Nẵng hoặc Huế tùy thuộc vào nơi cư trú của người trúng giải bao gồm 01 vé máy bay nội địa khứ hồi và 01 đêm khách sạn cho người chiến thắng!

Và rất nhiều giải khuyến khích khác!

Ban Giám Khảo kiêm Nhà Bảo Trợ: Ban Quản Trị & Điều Phối Viên NTCM
The following user(s) said Thank You: banbe6x, Merci, lehung73, XuLanhTinhNong2, phuclehuu, letuantu, dophustory

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 29 12 2016 04:29 #96073

  • TLC
  • TLC's Avatar
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Thành viên tích cực
  • Thành viên tích cực
  • Tổng số bài viết: 294
  • Điểm khen ngợi: 6
  • Số lần được cảm ơn: 255
Vậy là phải viết văn giỏi mới được,

hhmmmm

: >

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 29 12 2016 04:38 #96075

  • ThaiDzuy
  • ThaiDzuy's Avatar Topic Author
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Điều Phối Viên
  • Điều Phối Viên
  • Ngựa
  • Tổng số bài viết: 2626
  • Điểm khen ngợi: 13
  • Số lần được cảm ơn: 452
Viết chân thực là được mà TLC ơi...

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 06 01 2017 17:33 #96181

  • XuLanhTinhNong2
  • XuLanhTinhNong2's Avatar
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Thành viên tích cực
  • Thành viên tích cực
  • Tổng số bài viết: 221
  • Điểm khen ngợi: 5
  • Số lần được cảm ơn: 70
Người ta nói bài viết đầu tiên là dễ nhất. Đây là vài dòng tâm sự của mình.
---
Mình đến với NTCM từ một sự tình cờ. Thường thì giờ nghỉ trưa nào mình cũng đọc tin tức trên báo điện tử. Rồi có một hôm có một trang báo (là vnexpress.net thì phải?) nói về một diễn đàn từ thiện có cái tên nghe hơi lạ lạ nên mình đã vào diễn đàn coi thử. Lúc đó là năm 2008, vào diễn đàn thì mình gặp ngay rất nhiều hoàn cảnh éo le mà mọi người đang giúp đỡ. Có một hoàn cảnh làm mình nhớ mãi là hoàn cảnh của Bé Đại (?) bị bệnh gì đó và bị biến chứng mù mắt và mất . Thấy mọi người ai cũng vô cùng đau lòng và mình cũng vậy. Đọc trang tin mà nước mắt mình cứ rơi. Tối về nhà suy nghĩ thấy sao còn quá nhiều số phận kém may mắn trên đời quá. Nên mình cũng quyết định nên giúp chút gì trong khả năng của mình. Cũng quyết định tự mình làm mà không nói cho vợ con biết luôn!

Nói thật là lúc đầu mình cũng rất cảnh giác để xem cách làm việc của diễn đàn như thế nào. Chưa kịp giúp được ai thì biến cố xãy ra với gia đình mình nên mãi đầu năm 2009 mình mới trở lại. Trường hợp đầu tay mình giúp cũng không được may mắn gì hết. Mình nhớ đó là trường hợp của bé Giáng My (bị tim bẩm sinh) gửi tiền chưa về tới VN thì bé đã … mất  :(

Từ đó tới nay thì mình vẫn luôn cố gắng sát cánh với NTCM. Rất nhiều hoàn cảnh làm mình cảm thấy rất đau lòng, nhưng cũng rất nhiều hoàn cảnh làm mình rất vui khi thấy họ được lành bệnh hay có cuộc sống tốt hơn nhờ sự giúp đỡ của mọi người! Như trường hợp của Mai Trâm, Chị Ngon vv... Và cũng có nhiều sự ra đi của những thành viên làm mình mãi thương tiếc dù chưa bao 1 lần gặp mặt như: Bác Trầm Ca, BacTan hay HongCong !

Người đầu tiên mình biết đến trong diễn đàn là Trangvitgioi. Xin cảm ơn Trang rất nhiều khi tư nhiên đứng ra để chịu đi lãnh tiền mình gửi, rồi lại trung chuyển cho các trường hợp từ đó đến nay, rồi mỗi tháng phải làm kế toán thu chi vv... Còn khổ cái là có nhiều tháng balance bị âm nữa! Đúng là phải hát bài ‘Anh Còn Nợ Em’ nhiều lần mới được . Còn thành viên đầu tiền mình được gặp mặt ngoài đời là ThaiDzuy. Dù là lần đầu gặp, hai anh em nói chuyện rất thoải mái giống như những người bạn thân thiết lâu năm vậy. Còn thành viên LaNgoc là bạn của gia đình mà sau này tình cờ mình mới biết được (LaNgoc là bạn thân em mình từ mấy chục năm nay).

Xin nhận nơi đây lòng biết ơn chân thành của mình đến tất cả Cô, Chú, Anh, Chị Em và Bạn bè trong diễn đàn đã luôn nán bớt chút thời gian trong cuộc sống bận rộn hàng ngày để đi xác minh hay lên diễn đàn để giới thiệu hay chia sẻ với những phận đời kém may mắn. Xin chúc mọi người luôn mạnh giỏi, hạnh phúc! Và khi rãnh thì đừng quên ghé qua ngôi nhà này nhé !
---
Chú Thích: Mình viết bài này để trải lòng tâm sự thôi! Bài viết có rất nhiều lỗi chính tả, còn văn phong thì phải kêu là … thuộc loại ‘văn chương 4 điểm’  nên mình xin ban giám khảo ‘khỏi’ chấm bài mình hén. Xin cảm ơn!
The following user(s) said Thank You: Comoi, ThaiDzuy, trangvitgioi, banbe6x, Tepty, Sunny_night, Merci, lehung73, Xelan90, yugidazai, haybanglong, TĐT_QBH, letuantu

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 08 01 2017 08:32 #96198

  • TĐT_QBH
  • TĐT_QBH's Avatar
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Thành viên
  • Thành viên
  • Tổng số bài viết: 50
  • Điểm khen ngợi: 3
  • Số lần được cảm ơn: 120
Năm tôi học lớp 8, game online bắt đầu du nhập vào Việt Nam. Nó thú vị hơn bất kỳ trò chơi nào mà tôi chơi trước đó. Bạn bè bỏ học chơi game. Tôi cũng vậy. tôi làm mọi cách để có tiền chơi game, ban đầu là nhịn ăn sáng, tiền học phí, rồi xin đểu, rồi cướp, thậm chí ăn trộm :D …. Từ một học sinh giỏi top đầu của lớp tôi bắt đầu xuống dốc. ba mẹ, anh chị thất vọng, bạn bè toàn là ba trợn.
đến lớp 12 thì tôi thuộc vào học sinh cá biệt, bỏ học nhiều nhất lớp, học hành thì tóp dưới cùng:D lúc đó với tôi game là tất cả.
Vì không thể thi nổi đại học nên ba mẹ cho tôi vào Đồng Nai học nghề. Đó là trường Cao Đẳng Nghề LILAMA II. Vào đó học được 1 năm thì tôi bỏ học vì nợ quá nhiều môn, tiền học phí tôi nướng hết vào Game online :D.
sau khi bỏ học tôi quyết bỏ game và trở về nhà thi lại đại học. trường tôi chọn là trường ĐẠi Học Quảng Bình cho gần nhà và đúng năng lực. ngành tôi chọn là Tin Học. may mắn thay, năm đó điểm sàn có 13 điểm. Tôi đậu. vẫn nhớ ngày nhận giấy báo mẹ và chị ôm nhau khóc, cả nhà bất ngờ, cả làng bất ngờ. lúc đó ông bà , chú bác tự nhiên rất yêu thương tôi, đời như mơ, gặp ai cũng được hỏi han, chăm sóc.
những tưởng từ nay cuộc đời sẻ nở hoa, nhưng mời các bạn đọc tiếp :D
vì học đúng ngành tôi thích nên tôi rất có quyết tâm, cụ thể là ngay từ kì đầu tôi đã lên kế hoạch và xin đi học việc vào 1 công ty tin học có tiếng tại thành phố Đồng Hới. có quyết tâm và đam mê nên những môn chuyên ngành tôi học rất chăm, ngoài học trên lớp tôi còn tìm tòi trên mạng tìm thêm bài tập để làm. Tóm lại những môn chuyên ngành rất ok. Tuy nhiên đâu chỉ cần như vậy. vẫn phải học những môn như triết học, tiếng việt thực hành, vật lý , toán cao cấp … đặc biệt là thể dục và quân sự phải học khác buổi , mà khác buổi thì tôi thích đi thực tập hơn :D. thời gian trôi đi đến năm thứ 3 thì thôi rồi, tôi nợ 1 đống môn, không thể học tiếp. tôi được nhà trường chuyển xuống lớp Cao đẳng, được thêm 1 năm nữa thì tôi bị đuổi thẳng :D chán nản tôi vứt bỏ tất cả, lao vào game online một cách mạnh mẻ hơn trước .
đến năm 2012 tôi đã ra trường mà không có bằng cấp gì, không ai biết việc tôi bị đuồi học, kể cả ba mẹ và những người thân quen nhất. mọi người vẫn nghĩ tôi đã ra trường và chưa xin được việc nên ở nhà chơi game :D
Đến năm 2013, 26 tuổi, tôi đã là 1 kẻ thất bại. không bằng cấp, nặng không đầy 45kg, chẳng làm được việc gì, chỉ biết chơi game 24/24, đặc biệt là tôi rất ít bạn bè. Từ nhỏ sức khõe tôi không được tốt nên được ba mẹ nuông chiều, học lực cũng giỏi, thường xuyên tham gia các kỳ thi học sinh giỏi thế mà bây giờ 26 tuổi tôi chẳng có gì. trong khi ba mẹ và mọi người vẫn nghĩ tôi đã thay đổi, đã tốt nghiệp đại học những thực tế thì tôi ko bạn bè, ko bằng cấp, ko còn cơ hội để học lại từ đầu.
Tôi rất muốn thay đổi, tôi muốn làm lại từ đầu nhưng thực sự tôi KHÔNG BIẾT BẮT ĐẦU TỪ ĐÂU, vì quá chú tâm vào game liên tục nên tôi đánh mất khả năng giao tiếp, mất sự tự tin,mất hết … luôn trong tình trạng mệt mỏi, hay cáu gắt, lầm lì và ít nói. Cũng chẳng biết chia sẻ cùng ai, tôi sợ mọi người biết chuyện sẻ thất vọng về mình.tôi sợ họ buồn. Trong một thời gian dài cuộc sống tôi lúc đó gắn liền với game và 2 chữ TUYỆT VỌNG.
Tháng 8 năm đó, vô tình tôi được 1 thằng bạn thân ( Nguyễn Cường) rủ đi tham gia nấu & phát cháo miễn phí tại Bệnh Viên Cu Ba – Đồng Hới. và tôi tham gia. Mục đích tham gia lúc đó chỉ là để ít chơi game, và làm quen các bạn gái :D. ở đó tôi gặp Như Quỳnh,Ngà Trần, Lựu, Hà Phương, Nguyễn Thắng, Sơn Đào… Lúc đó nồi cháo chỉ mới thành lập nên gặp rất nhiều khó khăn, tuy nhiên các bạn tràn đầy nhiệt huyết vượt qua lần lượt các khó khắn, với mong muốn góp một phần sức nhỏ nhoi của các bạn cho người nghèo. Tôi đã chứng kiến tất cả Và tôi cũng trở nên như các bạn. thật tuyệt vời khi mình còn có giá trị, thật tuyệt vời khi có nhiều người khó khăn hơn mình nhưng đầy nghị lực.
Cũng năm đó NTCM Quảng Bình có tổ chức chương trình “ Trung Thu cho em” tại xã Thượng Trạch Huyện Bố Trạch tỉnh Quảng Bình đó là 1 xã miền núi dân số chủ yếu là người dân tộc,đường sá rất khó đi. tôi tham gia đi trao quà. ở đó tôi chứng kiến các em nhỏ quá thiếu thốn, tôi thấy sự vui mừng của các em khi được nhận quà, sự mong chờ và ân cần tiếp đón của cán bộ ủy ban xã, bộ đội biên phòng. Họ quá khó khăn về mọi mặt nhưng họ vẫn tồn tại, họ vẫn hạnh phúc, và tôi nhận ra mình còn Sướng hơn họ. Đặc biệt đêm đó tôi ấn tượng với 2 thành viên NTCM Quảng Trị là Võ Hiền và Anh Hóa. Họ chạy xe máy từ Quảng Trị vào. Xuất phát từ sáng, trên đường xe bị nổ lốp đến Thượng Trạch là 8h tối. tham gia được 2 tiếng. 10h họ lại đèo nhau về ngay trong đêm, đi đường rừng, vì sáng mai bận việc. Tại sao lại có những người nhiệt huyết như vậy, họ bất chấp tất cả chỉ để chắc chắn rằng NTCM Quảng Bình tổ chức được chương trình (đây là chương trình đầu tiên của NTCM QB). Không biết anh chị có đọc được đoạn này không chứ em phục anh chị lắm đấy ạ :D.
Một câu chuyện khác là về chú 6x. cũng tầm tháng 11 năm đó, tôi may mắn khi chú 6x làm đại diện cho NTCM về trao quà cưới cho chị Hồng Nhi tại Quảng Bình (chị Hồng Nhi nuôi 3 anh bị điên, được diễn đàn cưu mang). Tôi được anh Sơn Đào (nhóm trưởng NTCM QB) trao cho trách nhiệm chở chú 6x, tôi được tiếp xúc với chú 3 ngày, đêm đó chú 6 ở lại nhà tôi. Chú 6 giúp tôi hiểu về diễn đàn, về quán cơm 2000, về các hoạt động cưu mang và đặc biệt tôi được nghe những câu chuyện từ chú. Những câu chuyện đó giờ tôi không còn nhớ nữa nhưng tôi biết trên thế giới này lòng nhân ái vẫn luôn lan tỏa, vẫn còn rất nhiều hoàn cảnh khó khăn hơn mình gấp trăm lần, hơn cả tuyệt vọng, họ vẫn tồn tại. và vẫn còn đó những MTQ luôn sẵn sàng giúp đỡ, vẫn còn đó những tình nguyện viên tràn đầy nhiệt huyết. cám ơn chú 6x đã mang đến cho cháu những câu chuyện:D.
Chà! Bài viết thì đã quá dài mà tôi vẫn còn nhiều câu chuyện, còn nhiều kỹ niệm viết bao giờ mới hết :D. giờ tôi đã 29 tuổi, đã có gia đình, đã bỏ hết game, sức khõe tăng rỏ rệt, đặc biệt vẫn đang làm công việc đúng đam mê của mình. Suy nghĩ tôi đã khác. Tôi có nhiều bạn mới như Trường Giang, Đình Thủy, anh Phúc Lê Hữu, Anh Nam Trần, anh Giang còi, Phương Hồ … và các bạn trong NTCM Quảng Bình. NTCM là nơi tôi có thêm bạn, là sân chơi bổ ích, rèn luyện khả năng giao tiếp, khả năng làm việc theo nhóm, đặc biệt đây là ngôi nhà thứ 2 của tôi, nếu các bạn nếu có dịp về Quảng Bình cứ ới tôi một tiếng, chỉ cần là thành viên hoặc MTQ của NTCM tôi sẵn sàng giúp đỡ, và tin tưởng.
Cám ơn NTCM đã cho tôi sự bắt đầu, cám ơn NTCM đã mang hạnh phúc đến cho tôi, mong các bạn tiếp tục tạo điều kiện cho tôi được giúp đỡ người nghèo. Chính cac bạn đã làm tôi thay đổi, chính NTCM đã cưu mang tinh thần cho chính tôi! Cám ơn mọi người! :D
The following user(s) said Thank You: banbe6x, Tepty, Sunny_night, XuLanhTinhNong2, haybanglong, letuantu

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 11 01 2017 08:13 #96254

  • Merci
  • Merci's Avatar
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Thành viên tích cực
  • Thành viên tích cực
  • Tổng số bài viết: 301
  • Điểm khen ngợi: 3
  • Số lần được cảm ơn: 262
Mười năm học cách yêu người??? Có lẽ mọi người cho rằng tôi quá tham lam nhưng với cá nhân tôi thì mười năm vẫn chưa đủ để tôi học cách yêu người. Biết đến diễn đàn www.nguoitoicuumang.com từ năm 2007 nhưng cũng phải đến đầu năm 2008 thì tôi mới chính thức tham gia tìm hiểu sâu về các hoạt động của diễn đàn. Tôi vẫn nhớ khi tôi đăng ký nick thì tôi là người thứ 252 tham gia diễn đàn. Ngày đó diễn đàn của chúng ta vẫn còn non trẻ, độ phủ sóng thành viên ở các tỉnh thành vẫn còn thưa thớt, chưa được dầy như bây giờ. Cảm giác ban đầu là như thế nào nhỉ? Nhiều sự hoài nghi về diễn đàn cũng như sự hiệu quả trong các hoạt động của diễn đàn luôn thường trực trong suy nghĩ của tôi. Ngày đó phần lớn những thành viên chúng tôi gần như không biết mặt nhau. Diễn đàn NTCM và số điện thoại là hai công cụ chủ đạo để anh chị em thành viên ba miền trao đổi liên lạc về các hoạt động của diễn đàn. Làm gì đã có facebook, zalo, viber... như bây giờ để mà biết mặt nhau? ThaiDzuy, Opla, Theanh, HMHai, lathuvang, banbe6x, tramca, nguoithuhaihai, Comoi, trangvitgioi, laohatien...v.v... cũng chỉ là những cái nick name được đăng ký để trao đổi bài viết trên diễn đàn. Thân quen thêm chút nữa thì trao đổi số điện thoại cho nhau còn tuyệt nhiên không có thêm bất cứ một thông tin cá nhân nào. Nhưng rồi cái niềm tin "Làm lan toả lòng nhân ái" và "Tin vào lòng nhân ái" đã kéo chúng tôi lại gần nhau hơn, đã tạo ra một sợi dây vô hình gắn kết mọi người lại thành một đại gia đình NTCM như bây giờ.

Những nồi cháo miễn phí ở các tỉnh thành, những quán cơm 2000₫, những ngôi nhà mơ ước, những suất cơm miễn phí và rất nhiều những chương trình khác nữa mà tôi không thể liệt kê hết ra được. Nhưng để lại trong tôi nhiều kỉ niệm nhất vẫn là hoạt động xác minh và theo dõi cưu mang. Vui buồn lẫn lộn, cảm xúc khó tả không nói nên lời. Tôi không thể nhớ chính xác mình đã trực tiếp đi xác minh được bao nhiêu hoàn cảnh khó khăn cần giúp đỡ? Nhưng nhờ có những chuyến đi xác minh này mà tôi đã học hỏi thêm được rất nhiều điều bổ ích và kinh nghiệm sống cho bản thân mình. Những trải nghiệm, những cảm nhận, những sự học hỏi đối với tôi chưa bao giờ là đủ. Mỗi hoàn cảnh khó khăn là một sự éo le khác nhau, là một nỗi đau khổ khác nhau, không có hoàn cảnh nào giống hoàn cảnh nào. "Năm anh em bị điên ở Cà Mau", "Em Sơn suy thận mãn ở Tiền Giang", "Ba người con trai của chú Sơn mắc bệnh hiểm ở Sài Gòn", "Gia đình chú Nguyễn Vỹ ở Quảng Nam", "Cậu bé mù hiếu học ở Hà Tĩnh", "Cụ Gái ở chợ Ngô Sĩ Liên - Hà Nội"...v.v... còn nhiều lắm những hoàn cảnh khó khăn khác nữa đã và đang được NTCM giúp đỡ trên dải đất hình chữ S này mà tôi không thể liệt kê hết ra được. Anh chị em NTCM chúng tôi có thể không mang lại cho những hoàn cảnh bất hạnh kém may mắn đó niềm vui hay hạnh phúc cả đời nhưng chỉ cần một ngày họ có niềm vui nhỏ nở một nụ cười là chúng tôi cũng đã cảm thấy hạnh phúc cùng họ rồi.

Đi để trải nghiệm và để cảm nhận. Để thấy rằng bản thân mình vẫn còn may mắn hơn rất rất nhiều người khác. Bản thân tôi cũng đã nhận được sự giúp đỡ rất nhiều từ những anh chị em của đại gia đình NTCM. Khi tôi ngã, họ đã không buông bỏ tôi, họ vẫn chìa bàn tay ấm áp của họ ra đón nhận tôi, kéo tôi đứng dậy để tôi làm lại người, không có họ thì chưa chắc tôi đã còn tồn tại được đến ngày hôm nay. Ở NTCM, tôi đã từng có rất nhiều nhưng chính tôi cũng đã tự mình đánh mất đi rất nhiều. Có thể sẽ không bao giờ tôi lấy lại được hết tất cả những gì mà tôi đã đánh mất nhưng tôi vẫn sẽ từ từ lấy lại từng chút từng chút một. Bởi vì tôi đã nhận ra rằng "làm người mới là khó nhưng làm con người thì rất là dễ". NTCM sẽ mãi mãi là một gia đình thứ hai của tôi. Tôi yêu mọi người rất nhiều, yêu nhiều lắm! Cảm ơn NTCM vì tất cả, cảm ơn bài học "MƯỜI NĂM HỌC CÁCH YÊU NGƯỜI"!!! Trân trọng...
The following user(s) said Thank You: Tepty, XuLanhTinhNong2, haybanglong, letuantu

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 11 01 2017 11:03 #96257

  • Nam2441998
  • Nam2441998's Avatar
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Thành viên
  • Thành viên
  • Tổng số bài viết: 42
  • Điểm khen ngợi: 4
  • Số lần được cảm ơn: 105
“Người tôi cưu mang” đã là một phần không thể thiếu trong tâm hồn tôi. Tôi biết đến diễn đàn thông qua quán cơm 2000 đ-Sài Gòn cách đây hơn một năm. Khi ấy tôi còn đang học lớp 11 ở trường THPT Nguyễn Khuyến, mà giờ đây tôi đã là sinh viên năm nhất của trường Nông Lâm. Tôi may mắn biết được quán cơm thông qua một người đồng nghiệp của ba tôi- bác Mạnh Hải. Ba tôi đã mang những câu chuyện về diễn đàn vào bữa cơm gia đình. Lúc ấy cả ba và mẹ đều muốn tôi tham gia để có thể vừa giúp được những người khó khăn vừa có thể học thêm kĩ năng mềm trong cuộc sống. Lúc đầu tôi cũng không hứng thú gì mấy, vì lúc đó là những ngày hè cuối cùng trước khi bước vào năm cuối cấp. Tôi chỉ muốn dành thời gian đi chơi với bạn bè hay đơn giản chỉ là ở nhà và tận hưởng một cuốn sách nào đó. Tuy nhiên tôi vẫn cố gắng nghe theo lời của ba, mẹ. Hôm ấy, tôi đi xe bus lên quán cơm, tôi cố tình đi thật trễ thậm chí còn có ý nghĩ là sẽ trốn đi chơi. Nhưng rồi khi đứng trước quán cơm có một điều gì đó đã khiến tôi bước thẳng vào quán, lúc đó cũng đã là 10h trưa. Mọi người đã chuẩn bị xong mọi thứ và tôi đã được các má và các anh, chị tận tình hướng dẫn vào khâu lên cơm. Hôm ấy tôi đã đứng suốt 2 tiếng đồng hồ, dù rất mệt nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc khi giúp được nhửng người có hoàn cảnh khó khăn. Không khí trong quán cơm cũng rất ấm cúng, các bạn TNV giúp đỡ lẫn nhau. Sau hôm đó tôi thật sự rất muốn quay trở lại. Về nhà ai cũng hỏi thăm và khuyến khích tôi, buổi hôm sau tôi đến thật sớm và được hòa mình vào hoạt động của quán từ nhặt rau, rửa rau,... buổi ấy tôi được “thăng chức” ra ngoài đứng bán cơm với má, do đó tôi có thêm nhiều cơ hội để tiếp xúc với những người đến ăn cơm. Cuối buổi tôi còn được gặp bác Sáu, được bác giới thiệu về các hoạt đông khác như nồi cháo Gia Định, tối thứ 7 yêu thương,... và đặc biệt bác đã giải thích cho tôi ý nghĩa nhân văn vì sao chúng ta lại lấy một phần cơm 2000 chứ không phải là miễn phí. Đó là những kỉ niệm đầu tiên của tôi với quán cơm.
Bẵng đi một năm trời để lo cho kì thi đại học, tôi đã sắp xếp thời gian quay lại quán vào những ngày đầu tháng 7/2016. Và từ đó đến nay tôi đã tích cực tham gia hoạt động của diễn đàn. Không chỉ có tham gia quán cơm mà tôi còn tham gia phát xôi tối thứ 7. Những phần xôi tuy nhỏ bé nhưng chứa đựng sự yêu thương, sẻ chia đến những người vô gia cư, hay những cô, chú lao công quét rác phải chống chọi với cái lạnh khi đêm về. Rồi còn nồi cháo Gia Định với mục tiêu là giúp đỡ những bệnh nhân vượt qua giai đoạn khó khăn. Ban đầu khi tôi tham gia nồi cháo, tôi đã lo lắng vì nồi cháo hoạt động vào sáng chủ nhật đó là khoảng thời gian mà nhiều bạn sẽ dành cho gia đình hay bạn bè sau một tuần học tập căng thẳng. Tôi lo là các bạn sẽ ít tham gia, tuy nhiên khi tôi rủ các bạn thì các bạn tham gia rất nhiệt tình. Giờ đây, nồi cháo Gia Định đã trở thành điểm hẹn quen thuộc vào sáng chủ nhật của chúng tôi, và cũng chính ở đây mà tôi đã có một tình bạn kì lạ. Tôi và bạn ấy đã học chung trường Nguyễn Khuyến 3 năm nhưng không hề biết nhau. Hôm đó là lần đầu tiên tôi tham gia nồi cháo, bạn cũng vậy. Khi tôi hỏi bạn học trường nào thì bạn trả lời là bạn học Nguyễn Khuyến, thế đấy 3 năm chung trường không biết nhau mà lại quen nhau nhờ hoạt động từ thiện. Nếu như chủ nhật nào không qua được nồi cháo thì cứ như rằng cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Nhưng những kỉ niệm đáng nhớ nhất lại đến từ những chuyến đi xa. Mỗi chuyến đi là những kỉ niệm khác nhau. Đó là một thứ cảm xúc khó tả thành lời khi thấy những em bé ở Cư Pui nâng niu những bộ quần áo cũ, là khi thấy các em tươi cười trong lần đầu được rước đèn. Để có những giây phút như thế thì các bạn TNV đã đoàn kết và lao động chăm chỉ. Qua đó tôi học được cách làm việc nhóm tốt hơn.
Không chỉ có những kỉ niệm vui, mà tôi cũng có những kỉ niệm không được vui khi tham gia quán cơm. Có lần sau khi tôi bán cơm xong và ra đợi ở trạm xe bus, tôi đã bị một người đàn ông rút kim tiêm ra xin đểu. Sau lần đó tôi rất sợ và có một thoáng suy nghĩ là ngừng tham gia quán cơm, tuy nhiên tôi nhận ra rằng việc tham gia quán cơm đã trở thành một phần không thể thiếu trong tôi thế là lại xách balo và đi thôi.
Cảm ơn diễn đàn đã tạo ra những hoạt động bổ ích cho giới trẻ ngày nay. Nhờ có những hoạt động như thế mà mỗi con người có thể góp một phần công sức dù là nhỏ hay lớn để có thể giúp những con người kém may mắn hơn chúng ta. Như cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết:” Sống trong đời sống cần có một tấm lòng...”
The following user(s) said Thank You: banbe6x, Tepty, Merci, XuLanhTinhNong2, letuantu

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 11 01 2017 16:46 #96264

  • Sunny_night
  • Sunny_night's Avatar
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Thành viên rất tích cực
  • Thành viên rất tích cực
  • Tổng số bài viết: 967
  • Điểm khen ngợi: 10
  • Số lần được cảm ơn: 235
10 năm và 2.680 ngày!
Còn nhớ như in một buổi chiều thứ 7 của tháng 9 năm 2009 ở ký túc xá, tình cờ đọc được một bài báo viết về Nồi cháo Huế (khi đó mới thành lập được mấy tháng), tôi đã rất nôn nóng muốn được tham gia và ngay lập tức đã gọi điện cho số điện thoại có ở trong bài của một trong những thành viên đầu tiên ở Huế - Nguyên Thi.
Sáng hôm sau là sáng chủ nhật, tôi lên tham gia nấu cháo ngay, để rồi từ đó bắt đầu cho chuỗi ngày gắn bó cùng Người tôi cưu mang với hàng bao nhiêu niềm vui - nỗi buồn, bao nhiêu nụ cười đi kèm bao nhiêu nước mắt.
Những hoạt động tiếp sau là cưu mang thường xuyên, ngôi nhà mơ ước, cứu trợ lũ lụt, cây mùa xuân, tổ chức trung thu cho các bé có hoàn cảnh khó khăn...Bao nhiêu ngày rong ruổi trên những chặng đường cùng các thành viên NTCM. May mắn cho tôi là với đôi chân siêng đi, tôi đã được đi đến nhiều vùng miền của Tổ quốc, tham gia nhiều chương trình ý nghĩa của NTCM, để từ đó tôi càng ngày càng thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi cùng các thành viên ở Huế tổ chức Trung thu ở một xã vùng ven, tôi nhận được các tấm giấy nhỏ ghi cảm nghĩ của các bạn nhỏ, có một tấm giấy khiến tôi nhớ mãi chỉ với mấy từ thôi thể hiện đầy đủ cảm xúc của em nhỏ: "Em không biết. Em vui! Em vui! Em vui!". Thật sự đêm đó về tôi không ngủ được vì quá nhiều cảm xúc đan xen.
Rồi những lần đi cứu trợ lũ lụt, những lần đến thăm nhiều hoàn cảnh mà chỉ biết buông tiếng thở dài bất lực và thương cho những kiếp người đau khổ và cũng vì biết mình chẳng thể đủ sức đưa họ ra khỏi kiếp nạn đó. Chỉ mong với những điều nho nhỏ mà NTCM mang đến họ có thêm chút niềm vui chút nghị lực sống. Tất nhiên cũng có những niềm vui khi thấy gương mặt họ bừng lên những tia hy vọng trước lòng tốt của những người xa lạ, những em sinh viên nghèo nhờ những mạnh thường quân cưu mang đã tiếp tục được đến trường. Tôi là người đã may mắn thấy được thành quả tuyệt vời đó khi cách đây hơn 6 năm dẫn hai bạn Mai và Phong đi đến trường ĐH Y dược Huế nhập học và giờ chứng kiến hai bạn ta trường có công việc ổn định và vẫn ko quên ơn của NTCM, trở thành những thành viên tích cực của diễn đàn. Nhìn lên nhìn xuống nhìn tới nhìn lui để thấy mình còn may mắn và hạnh phúc hàng ngàn hàng vạn lần nhiều người khác, đôi khi tôi thầm nghĩ ko biết tôi và họ ai mới cần phải biết ơn nhiều hơn. Ai đó đã nói rằng "Một ngọn lửa chia sẻ là một ngọn lửa lan tỏa - một nụ cười cho đi là nhiều nụ cười nhận lại", từ khi tham gia NTCM, tôi đã nhận lại được hàng trăm ngàn nụ cười như thế cho dù có những khi nụ cười chen lẫn những giọt nước mắt.
Và tôi cũng ko quên được những cung đường ngoằn nghèo đầy gian nan ko ngăn được các thành viên nhiệt huyết chinh phục những cổng trời, mang ngọn lửa chia sẻ đến với những người dân, những em nhỏ miền núi xa xôi. Những ánh mắt trong veo, hồn nhiên của các em nhỏ tương phản với bộ quần áo mỏng manh các em đang mặc đã ám ảnh tôi mỗi chuyến đi về, để rồi luôn tự hứa sẽ tiếp tục đôi chân không mỏi để đến với các em thêm nhiều lần nữa.
Tôi cũng chẳng thể quên cái ôm thật chặt và nụ hôn vào má của chị Lason trước lúc chia tay ở Quảng Nam, ko thể quên những lần gặp mặt của các anh chị em NTCM ba miền, dù có những thành viên ko quen nhau ở ngoài đời nhưng khi gặp mặt lại thấy như anh em một nhà. Tôi khâm phục và cảm mến anh Xelan90 vì những gì anh đã làm được, nghe anh nói chuyện có lẽ sẽ rất nhiều người được tiếp thêm ngọn lửa của niềm tin và tình yêu cuộc sống.
Tôi cũng đặc biệt khâm phục và yêu quý tận đáy lòng các anh chị, các bác trong BQT và Điều phối viên đã hy sinh rất nhiều thời gian cá nhân để làm việc cho diễn đàn cũng như chỉ bảo tận tình cho những thành viên còn non trẻ như tôi. Những lần gặp anh Banbe6x đều để lại trong tôi rất nhiều cảm xúc và thực sự anh đã giúp tôi trưởng thành lên rất nhiều (đôi lúc chỉ ước được gặp và nói chuyện với các anh chị là mình thấy học hỏi được nhiều rồi). Ko phải diễn đàn hay tổ chúc từ thiện nào đều làm được điều này. Tất cả những điều đó cũng góp phần nuôi dưỡng tình yêu trong tôi với NTCM.
Và những cảm xúc buồn nhất mà tôi từng nếm trải là cảm giác nghe tin một ai đó qua đời dù cho đó là một người xa lạ mà diễn đàn đang cưu mang hay các thành viên đã gặp hay chưa gặp. Khi tôi bước vào diễn đàn ko lâu, được tin chị Nguyễn Hồng Công mất, được nghe kể nhiều về chị, dù chưa gặp chị lần nào nhưng tôi thực sự rất khâm phục nghị lực và tinh thần lạc quan của chị, sau đó lại được đọc cả tập thơ văn "Khát vọng sống để yêu" mà chị viết trong những ngày tháng bị bệnh phải chạy thận nhân tạo, tôi càng nghiêng mình trước cô gái cực kỳ xinh đẹp mà trong mấy chục bức ảnh tôi được xem luôn thường trực nụ cười tươi trên môi. Rồi tôi được gặp chị Bắc Tân một lần duy nhất ở Huế khi chị ra thăm nồi cháo để sau đó một thời gian ngắn nghe tin chị mất như sét đánh ngang tai. Ngày đám tang chị Bắc Tân ở Đà Nẵng, tôi đã khóc ngất như khóc cho người thân của mình, thẫn thờ và đau đớn ko nguôi được, thuộc cả bài thơ dài về chị mà suốt một thời gian sau tôi vẫn thường hay đọc đi đọc lại trong tâm tưởng, xin phép cho tôi up ở phần P/s như một lời tưởng nhớ cho người chị đầu đàn của miền Trung thân yêu. Và thêm một lần chết lặng khi nghe tin bác Trầm Ca - người bạn già của nồi cháo Huế cũng tạ từ nhân gian trong cảnh nghèo khó. Những ân tình ấy, những cảm xúc ấy chính là những thứ níu giữ bước chân tôi khi mà sau này có gia đình, mải mê lo lắng cho cuộc sống riêng , bon chen với cơm, áo, gạo, tiền...vẫn chưa một lần tôi nghĩ mình sẽ rời khỏi ngôi nhà này. Hàng ngàn thành viên từ mọi miền Tổ quốc và cả những người xa xứ, ko thể không có những lúc tranh luận và ko hiểu nhau, nhưng hơn ai hết, tôi biết mọi người vẫn luôn trân quý nhau vì một khi đã tham gia vào diễn đàn này, ai cũng mong muốn những điều tốt đẹp cho mọi người xung quanh, và như thế, nếu chúng ta chỉ vì tự ái cá nhân mà rời bỏ thì người thiệt thòi là chính mỗi bản thân chúng ta và những người nghèo đang chờ chúng ta đến để song hành cùng họ.
Nồi cháo ở Huế đã tồn tại hơn 7 năm, có nhiều lượt thành viên và tình nguyện viên đến rồi đi, nhưng tôi vẫn mong các bạn dù ở đâu, làm gì, có những lúc bận rộn mải mê với bánh xe khắc nghiệt của cuộc đời thì vẫn luôn hướng về với ngọn lửa ấm tình người đã được nhen lên từ tâm huyết của những người đi trước. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy khâm phục thành viên Votka - người gần như là linh hồn của nồi cháo Huế từ khi thành lập đến nay và luôn nhiệt tình tham gia các chương trình của Huế thương. Dù thành viên ở Huế còn ít ỏi, nhưng bù lại các thành viên đều coi nhau như anh em, thân thiết, đồng hành và chia sẻ. Và có lẽ cũng vì ít ỏi, lại nằm trong vùng miền Trung yêu dấu nên Huế luôn nhận được sự quan tâm, chia sẻ, động viên từ các anh bị ở hai đầu Nam Bắc. Và cũng vì miền Trung ít thành viên nên các tỉnh thành lại gắn bó thân thiết với nhau hơn và dần mở rộng ra nhiều tỉnh thành khác.
Tình yêu với NTCM như ngọn lửa có lúc cháy bùng lên có lúc âm ỉ nhưng chắc chắn chưa bao giờ lụi tàn và cũng chưa một lần tôi nghĩ đến việc sẽ rời bỏ NTCM. Khi đã có gia đình riêng và con nhỏ, có nhhững khoảng thời gian tôi ko thu xếp được để tham gia cùng mọi người nhưng tôi vẫn luôn nghĩ rằng rồi mình sẽ quay lại và song hành cùng mọi người. Có lẽ cuộc đời cũng đã ưu ái tôi khi tặng cho tôi một người bạn đời biết đồng cảm, biết sẻ chia và chưa bao giờ ngăn cản tôi tham gia các hoạt động của diễn đàn mà chỉ luôn động viên hoặc đứng sau phụ tá.
Còn nhiều nhiều lắm những cảm xúc, những kỷ niệm mà viết hoài có lẽ cũng ko hết, nên tôi xin được tạm dừng ở đây. Ko hề sáo rỗng, tôi thật sự muốn nói lời CẢM ƠN sâu sắc đến đại gia đình NGƯỜI TÔI CƯU MANG - vì tất cả những gì mà diễn đàn đã làm được cho những mảnh đời bất hạnh, vì tất cả những tin yêu vào cuộc sống nhiệm màu, vì đã cho tôi thật nhiều cảm xúc, được sống đủ đầy với niềm tin vào chân, thiện, mỹ, được yêu thương, chia sẻ. 10 năm NTCM và 2.860 ngày tôi may mắn được song hành sẽ là một trong những dấu ấn đáng nhớ nhất của cuộc đời tôi. Và như admin đã viết ở trên - 10 năm chưa bao giờ là đủ để học cách yêu người trọn vẹn, mong rằng NTCM sẽ phát triển hơn nữa, nhiều thành viên gắn bó với ngôi nhà chung này hơn nữa và nhiều hoàn cảnh được giúp đỡ hơn.
P/s: Có hàng ngàn bức ảnh về những kỷ niệm cùng NTCM nhưng cho phép tôi chọn bức ảnh này của anh Theanh để một lần nữa cúi đầu tưởng nhớ chị Bắc Tân. Có lẽ những anh em đi viếng chị Bắc Tân ngày đó còn nhớ con bướm này suốt lễ tang chị Bắc Tân đã lượn vòng quanh quan tài và đậu trên quan tài của chị - ai cũng mặc định rằng linh hồn của chị đã hóa thân thành con bướm xinh đẹp, và anh Theanh đã kịp giữ lại được bức hình tuyệt vời này, để "Từ đây người biết yêu người" thêm nữa, những người như chị sẽ mãi mãi sống trong tâm tưởng của những người xung quanh.
TÔI YÊU NGƯỜI TÔI CƯU MANG! :kiss:
Chị Bắc Tân
(Tiểu Khê)
Hết rồi thôi chị Bắc Tân ơi
Biết nói gì khi đã cạn lời
Mưa gió ngoài kia đang đợi nắng
Lá xanh sao đã rụng về trời?

Thân xác còn đây chẳng nhạt phai
Chìm sâu trong giấc mộng đêm dài
Một nén nhang đưa lòng quặn thắt
Ko tin đang lạy trước quan tài

Hình như trong chuỗi hạt mân côi
Tiên nữ vừa ra đón chị tôi
Hình như trong khói miền cực lạc
Có tiếng nàng tiên Bắc Tân cười

Bâng khuâng nhớ gió mưa trần thế
Nhớ mấy người chung một đoạn đường
Chia ly trong tiếng lòng dâu bể
Có mấy người đưa với luyến thương

Ân tình ngưng đọng mãi trong tim
Theo bóng thời gian bóng chị chìm
Nhưng vẫn còn đây lòng nhân ái
Vẫn một lòng tin chị đã tin"
Nhớ chị - 19/8/2009 (AL)
Đính kèm:
The following user(s) said Thank You: banbe6x, Tepty, Merci, XuLanhTinhNong2, Xelan90, Nam2441998

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 11 01 2017 17:55 #96265

  • le phung
  • le phung's Avatar
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Thành viên rất tích cực
  • Thành viên rất tích cực
  • Tổng số bài viết: 1164
  • Điểm khen ngợi: 16
  • Số lần được cảm ơn: 642
Mình gia nhập NTCM 6 năm nay, với hơn 900 bài viết. Phần lớn là các bài viết xác minh và trung chuyển các hoàn cảnh CMKTX, CMTX trong 6 năm qua trên dd. Những điều đó là minh chứng cho tình yêu đặc biệt của mình dành riêng cho người tình NTCM.

Những buồn vui ko thể nào kể hết, ko thể nào nhớ hết được. Chỉ biết được rằng, mỗi khi vào quán cơm 2k dù ở SG, Đà Lạt hay Cần Thơ, thì trong lòng mình đều lâng lâng 1 cảm giác hạnh phúc như được về ngôi nhà thân yêu từ thuở nào.

Nhân dịp kỷ niệm 10 năm yêu thương này, mình xin được gửi lời xin lỗi vì những lỗi lầm, những sai sót đã xảy ra trong những năm ấy. Mình nóng tính nên những va chạm cá nhân trong hành trình thiện nguyện đã vô tình làm buồn lòng những người anh chị, những người bạn và những người em… Cho mình xin lỗi nhé.

Và cám ơn rất nhiều những tình cảm yêu thương ấm áp của mọi người dành cho mình.

Ngần ấy năm tham gia NTCM, mình trưởng thành hơn rất nhiều. Mình đã biết dẹp bỏ phần nào những cố chấp và sự ích kỷ cá nhân để biết yêu thương người hơn. Biết chấp nhận cái đúng của người khác và cả cái sai sót của người khác. Và ở NTCM, mình đã và đang nhận được rất nhiều yêu thương của các TV NTCM từ mọi miền đất nước. Huế, Đà Nẵng, Cần Thơ, Đà Lạt … – những nơi mình đã đi qua với những cái bắt tay nồng thắm, những nụ cười trìu mến mà các TV dành cho nhau ngay lần đầu gặp mặt – Điều khác biệt chỉ có ở NTCM.

Đối với mình đây ko phải là một cuộc thi, mà là dịp để mình được bày tỏ những yêu thương dành cho người tình NTCM. Yêu nhiều nhé, người tình của tôi.
The following user(s) said Thank You: ThaiDzuy, Tepty, XuLanhTinhNong2, Xelan90, yugidazai, Nam2441998

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 13 01 2017 06:10 #96284

  • ThaiDzuy
  • ThaiDzuy's Avatar Topic Author
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Điều Phối Viên
  • Điều Phối Viên
  • Ngựa
  • Tổng số bài viết: 2626
  • Điểm khen ngợi: 13
  • Số lần được cảm ơn: 452
Cảm ơn các bạn đã gửi bài chia sẻ những tâm sự. Cón nhiều bạn khác viết ở trân Page NTCM FB nữa.

Ban Tổ Chức trân trọng những tình cảm của các bạn dành cho NTCM. Kết quả sẽ thông báo trên cả Diễn đàn và Page NTCM vào ngày 15/01/2017.

Thân mến,
The following user(s) said Thank You: Merci

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 13 01 2017 06:21 #96286

  • ThaiDzuy
  • ThaiDzuy's Avatar Topic Author
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Điều Phối Viên
  • Điều Phối Viên
  • Ngựa
  • Tổng số bài viết: 2626
  • Điểm khen ngợi: 13
  • Số lần được cảm ơn: 452
Bài viết của Vu Tuan Nguyen - NTCM Vinh viết trên Page NTCM:

Xin chào cả nhà

Em là Nguyễn Tuấn Vũ hiện tại là thành viên nồi cháo nghệ an và hà tĩnh

Quãng thời gian tham gia diễn đàn chưa lâu nhưng cũng có những đóng góp tuy nhỏ bé nhưng đã góp phần làm nên thành công của diễn đàn

Ngày đầu tiên tham gia nấu cháo ở nồi cháo nghệ an rất tình cờ qua 1 sự giới thiệu của 1 người bạn thân và gắn bó với diễn đàn cho tới nay. Đã tham gia rất nhiều chương trình của 2 nồi cháo nghệ an và hà tĩnh tổ chức. Những chuyến đi để lại nhiều kỉ niệm vui có buồn có và nhiều lúc cận kề cái chết nhưng mà vẫn không nản. Luôn tâm niệm là mang hạnh phúc đến cho mọi người là tâm can cảm thấy vui vẻ yêu đời hơn.Từ khi tham gia cuộc sống em chuyển sang 1 trang mới từ 1 con người sa đọa trở thành 1 con người có ích cho xã hội không còn như trước. Hạnh phúc là việc làm của mình được sự ủng hộ nhiệt tình của gia đình và bạn bè Sau gần 4 năm tham gia đã tham gia nấu cháo ở các tỉnh . Và cuối cùng về gắn bó với nồi cháo hà tĩnh. Muốn tiếp tục cống hiến cho diễn đàn mãi mãi.

Mỗi lần phát cháo ở viện tỉnh hà tĩnh nhìn thấy cảnh người dân quê mình lấy cháo chen chúc nhau mà cảm thấy mủi lòng dân mình còn nghèo quá người khó khăn còn rất nhiều. mỗi lần phát hết cháo mà vẫn còn người đến xin mà không còn thì lại buồn hơn

Chỉ có mong muốn nhỏ nhoi là sẽ không còn thấy cảnh này
Mong ước được 1 lần đi dọc đất nước 1 lần tham gia chương trình các nồi cháo va quán cơm 2000đ của diễn đàn và mong sao người việt nam sẽ bớt đi những hoàn cảnh khó khăn
Một tổ chức từ thiện như diễn đàn mình đã tồn tại được 10 năm không phải là ngắn khó có tổ chức nào được như diễn đàn mình.

Nhân kỉ niệm 10 năm thành lập kính chức đại gia đình mạnh khỏe vui vẻ cống hiến cho diễn đàn nhiều hơn nữa
The following user(s) said Thank You: Tepty

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 13 01 2017 06:22 #96287

  • ThaiDzuy
  • ThaiDzuy's Avatar Topic Author
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Điều Phối Viên
  • Điều Phối Viên
  • Ngựa
  • Tổng số bài viết: 2626
  • Điểm khen ngợi: 13
  • Số lần được cảm ơn: 452
Bài viết của bạn Sói Điên - NTCM Thanh Hóa

E tham gia tí tí. qua ngày rồi đêm nằm giường viết liền mạch không bị phân tâm suy nghĩ.chỉ là một chút tâm sự của bạn bí thư chi đoàn thôn công.thôn nghèo nhất của xã lương ngoại hôm thực hiện cmx 2017.nên em viết chút cho mọi người phần nào cảm nhận được cái khó cái khổ của bà con nơi đó...........em tham gia 2 đợt cmx nhưng có lẽ lần này e mới thực sự cảm nhận trọn vẹn được cái nghèo cái khổ của một phần còn lại của tỉnh thanh hóa e nói riêng và đất nước mình nói chung.sau khi thực hiện xong chương trình cmx mọi người về điểm dừng ăn cơm,khi gần về thì e có lại ngồi cùng bạn bí thư chi đoàn đó ,bạn tâm sự...." mình là bí thư chi đoàn thôn công thôn có 38 hộ nghèo nhất xã sau quả núi sâu vào trong.cách chỗ điểm phát quà 4 đến 5km nữa đường đi thì khó gấp 10 lần chỗ mọi người vừa vào bạn nhắc đi nhắc lại là đường vào rất khó.rồi bn ấy lại nói hôm nay trong thôn có ai là mọi người ra hết họ không cần biết hôm nay được nhận gì cứ có cho gì là vui rồi......rồi bạn hỏi lại.lúc phát quà có một chị nhận quà rồi khóc đấy mọi người có ai nhìn thấy không vậy.bạn tâm sự rằng ở đây họ chưa bao giờ được nhận phần quà lớn là thùng mì gói như vậy chứ chưa nói gì tới những thứ trong túi quà nữa.....hôm nay họ vui họ tủi thân lắm họ vui vì nhận những món quà những tình cảm chân thành từ đoàn nhưng họ cũng tủi thân vì cái nghèo cái khổ của họ nơi đây bạn nói cái nghèo cái khổ ở đây quanh năm chỉ lo sao đủ miêng ăn thôi rồi mới tới viêc khác ở đây thôn chỉ trồng lúa vào mùa mưa và đủ ăn trong 2 tháng thôi.đi làm thuê cũng đủ tiền mua gạo,mùa mưa thì phải ra ngoài mua và cõng gạo gần 7km mới về thôn..."nhìn vào mắt bạn cũng thấy cái buồn man mác mà chắc bn không nói ra được ,còn e thực sự rất buồn nhưng sau cái cảm xúc bất chợt đó thì lại bị lấn át hoàn toàn bởi những suy nghĩ lẫn lộn lại thoáng qua thấy vui.vui vì cái số phận mình may mắn hơn mọi người được cuộc sống đầy đủ hơn nhiều. Suy cho cùng đó là số phận và cũng nghĩ bản thân phải sống có trách nhiệm hơn.........e biết tới NCTH qua chị giang cách đây gần 3 năm.cũng chỉ là sự tinh cờ .thực sự e cũng thích đi làm tình nguyện nhưng tham gia vào một tổ chức thì chưa bao giờ. Lúc đầu e tham gia cũng chỉ suy nghĩ là cho vui,tò mò thích được đi chơi nữa.lâu dần thì gắn vào đó trách nhiệm bản thân với nhóm nữa.e biết nhóm có nhiều thanh viên tham gia người đi người ở lại mỗi người có mục đích riêng người tham gia cho vui người tham gia để biết......... và cả nhưng thành viên không hề xuất hiện nhưng luôn âm thầm theo dõi ủng hộ NC nữa.riêng e thì từ NCTH e mới biết diễn đàn NTCM nhưng thực sự e rất ít khi e vào trang chính diễn đàn xem thông tin vì e hơi ghét lần trước đăng kí nick mãi mà không được,nói vậy chứ thực sự là nhiều khi vào trang chủ hơi mất công tí nên e ngại với lại thông tin thì các anh chị cập nhật hêt lên nhóm rồi,có chương trình gì thì các anh chị cũng đăng facebook nên cũng tiện .e thấy rất vui khi được tham gia cùng mọi người .những ngày đầu và theo thời gian e gặp được mọi người anh sơn anh hải a định a thaizduy a giang a thắng bếu a tuấn chú thắng a nam già... rồi chị giang c thương c phương điệu c hà c p anh c uyên c thái ...mấy đứa nhỏ tuổi hơn cử,hằng....và liên hôi nách hay đi cùngnữa. Thực sự gặp các anh các chị các em e rât vui và quý mến mọi người.biết rằng có người đến người đi nhưng mong mọi người luôn vui vẻ chung tay giúp diễn đàn cũng như nồi cháo hoạt động trơn tru êm ái liên tục.và em xin phép nói một lời cuối hơi điên và mơ ước chút MONG MỘT NGÀY NÀO ĐÓ NGƯỜI TÔI CƯU MANG SẼ KHÔNG CON TỒN TẠI NỮA.
The following user(s) said Thank You: Tepty

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 13 01 2017 06:39 #96288

  • ThaiDzuy
  • ThaiDzuy's Avatar Topic Author
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Điều Phối Viên
  • Điều Phối Viên
  • Ngựa
  • Tổng số bài viết: 2626
  • Điểm khen ngợi: 13
  • Số lần được cảm ơn: 452
Bài viết của Hà Đặng - Nhocmatto:

Em may mắn được gắn bó với NTCM từ năm đầu tiên thành lập. Kỷ niệm của em với NTCM là những lần đi nấu cháo ở chùa. Đun bằng củi nên khói nghi ngút, mắt ai cũng cây xè, quần áo thì aḿ mùi khói mà ai cũng vui. Đi phát về laị hì hục ngồi cọ cái nồi đen xì
The following user(s) said Thank You: Tepty

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 13 01 2017 06:42 #96289

  • ThaiDzuy
  • ThaiDzuy's Avatar Topic Author
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Điều Phối Viên
  • Điều Phối Viên
  • Ngựa
  • Tổng số bài viết: 2626
  • Điểm khen ngợi: 13
  • Số lần được cảm ơn: 452
Bài viết của Phường Trần - Nick trên diễn đàn: Hoa xương rồng

Có ai đó đã từng nói: "Làm từ thiện không phải khi ta đã có cuộc sống đủ đầy mà là khi ta có đủ tình thương yêu, chia sẻ , bao dung độ lượng."

Ngày nhỏ, bố vẫn thường nói với chị em tôi rằng: Sau này các con lớn lên tài sản bố mẹ có để lại bao nhiêu đi chăng nữa vẫn không bằng dạy các con nhân cách làm người.Các con phải biết yêu thương , tôn trọng ông bà , bố mẹ , anh chị em, họ hàng và những người xung quanh. Cứ chịu thiệt đi cho người ta hơn cũng đc các con ạ.... Chị em tôi đã lớn lên từ đó.

Cách đây hơn 4 năm khi lần đầu tiên bỡ ngỡ bước chân vào NTCM.( phải nói thời đó nhiệt huyết thật, ko lười biếng như bây giờ).Nghĩ lúc đó đi cho vui, giết thời gian ngày nghỉ. Nhưng giờ đây tôi lại không nghĩ như thế. Mà nghĩ rằng đó là trách nhiệm của bản thân. Chẳng ai giao nhưng luôn muốn làm hoàn thành coi như đó là công việc của chính mình.

Có người hỏi: "Đi làm như vậy có lương không?con cái , công việc ,nhà chồng thế nào mà lại đi đc? Thực ra thời gian ban đầu cũng rất khó khăn. Thành viên đang ít, sáng tôidậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho bé 2 tuổi sau đó tha bé 5 tuổi đi cùng để kịp đem đồ xuống nồi cháo .Khi muốn đi đâu hoặc làm chương trình gì là phải sắp xếp. Con gửi đâu, công việc sẽ thế nào.?Muốn gì thì muốn phải giải quyết ổn thoả để làm việc ngoài, ko ảnh hưởng đến việc nhà mà lại ko ai nói gì đc mình.... và sắp xếp, ủ mưu. Nhưng thật sự cho đến thời điểm bây giờ tôi có thể khẳng định: bố mẹ chồng rất ủng hộ những công việc mà tôi đang làm. Chỉ có ông chồng sinh phải giờ "Thân" thi thoảng vẫn cau mày chút thôi☺.Còn mọi thứ dường như ổn cả.

Còn lương ở đây là gì? Là lòng tin của bạn bè anh chị em .Có thêm nhiều bạn,có thêm nhiều trải nghiệm về giá trị cuộc sống.Được chia sẻ, được cười hồn nhiên mà không phải nghệ thuật với bất kì ai cả.
Bốn năm qua nhờ sự ủng hộ của các Mạnh thường quân, tình nguyện viên nhóm chúng tôi đã có hàng ngàn bát cháo miễn phí đc phát ra, hàng trăm suất quà đến tay người nghèo ở các vùng xa xôi hẻo lánh, cưu mang 3 trường hợp và xây dựng thành công ngôi nhà mơ ước số 20. Thật sự tất cả chúng tôi
đều đã rất cố gắng.

Theo chân NTCM, tôi có dịp tham gia chương trình phát quà cho các bé tại viện Huyết học truyền máu TW vào t6/2015. Tham gia chương trình : Ươm mầm Cưpui vào đầu t11/2016. Mỗi điểm đến là một cung bậc cảm xúc khác nhau .

Nếu như ở viện Huyết học , tận mắt thấy những đứa bé tuổi đời còn rất trẻ, đầu trọc lóc, oằn mình với những cơn đau. Vật vã trên lưng người thân vì mang án tử hình khi còn quá bé thì ở Cư Pui tôi lại thấy những đứa trẻ gầy còm ,suy dinh dưỡng, đen thủi đen thui đầu trần chân đất thậm chí chẳng có quần để mặc... thương lắm. Những cảm xúc không thể nói bằng lời.Và chỉ biết cùng với mọi người làm những gì có thể nhất.
Và nguyện sẽ theo NTCM đến khi nào không thể theo nữa mới thôi. I ❤NTCM.

(P/s: đó là những cảm xúc thật ,em muốn trải lòng vì em ❤ NTCM ☺)
The following user(s) said Thank You: Tepty, Xelan90

Cuộc thi - Mười Năm NTCM trong Tôi! 13 01 2017 06:53 #96290

  • Tepty
  • Tepty's Avatar
  • COM_KUNENA_OFFLINE
  • Thành viên rất tích cực
  • Thành viên rất tích cực
  • Tổng số bài viết: 767
  • Điểm khen ngợi: 4
  • Số lần được cảm ơn: 98
Đọc bài của các Anh/Chị và các Bạn tep thấy thật cảm động.
Cảm ơn mọi người nhiều
TT
The following user(s) said Thank You: Merci
  • Trang:
  • 1
  • 2
Moderators: -TrườngGiang-
Thời gian tải trang: 0.144 giây
Powered by Kunena Forum